Nếu hoàn toàn luyện hóa loại lực lượng này, chỉ bằng sức mạnh của bản thân, Diệp Phàm có thể quét ngang bốn phương.
Diệp Phàm nhìn xung quanh, ánh mắt lộ ra sự khiếp sợ.
Tộc Cơ Hoàng la liệt xác chết, thi thể chồng chất như núi, máu tươi nhiễm đỏ đất. Tộc nhân tộc Cơ Hoàng chết thảm, bao gồm quân đoàn hộ vệ kia.
Chỉ trong một đêm, tộc Cơ Hoàng to như vậy đã không còn tồn tại.
Điều này làm Diệp Phàm không khỏi thổn thức, sau đó liếc nhìn về phía Cơ Như Yên đang ôm thi thể của Trần Sư Sư.
Lúc này Cơ Như Yên bạc trắng đầu, ôm chặt thi thể của mẹ mình, trên mặt không cảm xúc.
“Thiếu chủ!”
Long Kình đi đến.
“Những người này đều do cô ấy giết?”
Diệp Phàm hỏi.
“Đúng vậy!” Long Kình gật đầu.
Diệp Phàm đi đến chỗ Cơ Như Yên, vỗ bả vai của cô, nói: “Người chết đã qua đời, kiên cường lên!”
“Đầu do tôi, nếu không vì tôi, mẹ sẽ không chết.” Cơ Như Yên cực kỳ tự trách. “Chuyện này không liên quan đến cô, cô không cần tự trách.”
“Bà ấy trên trời có linh thiêng cũng sẽ không nguyện ý nhìn thấy cô tự trách áy náy như vậy."
Diệp Phàm an ủi.
“Mẹ, con mang mẹ về Bách Hoa Lâu”
Cơ Như Yên nhẹ nhàng nói, ôm thi thể của mẹ mình lên.
Diệp Phàm bảo Long Kình thu toàn bộ bảo bối của tộc Cơ Hoàng rồi mới rời đi. “Roi dài này không tồi.”
Đột nhiên Diệp Phàm chú ý đến roi dài màu vàng do Cơ Phong Thiên sử dụng tối qua, đi qua nhặt nó lên.
Chiếc roi này lộ ra hơi thở bá đạo, chắc chắn không phải vật phàm. “Cô có cần vũ khí này...” “Tôi không cần!”
Diệp Phàm định đưa vũ khí này cho Cơ Như Yên, nhưng đối phương nhìn thấy vũ khí đã giết mẹ mình nên từ chối, Diệp Phàm đành phải cất đi.
Sau đó bọn họ rời khỏi tộc Cơ Hoàng.
Nhưng bọn họ còn chưa đi ra núi sâu của tộc Cơ Hoàng thì nghe thấy âm thanh chiến đấu kịch liệt.