“Cảm ơn!”
Lữ Khinh Hầu tìm được đường sống trong chỗ chết, thở phào nhẹ nhõm, nói lời cảm ơn.
“Ông là ai?”
“Người điện Võ Hầu.”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Tại hạ là Phàn Long, cục trưởng sở Hộ Long.”
Người đàn ông này nói.
“Cục trưởng sở Hộ Long?”
“Ông cũng đến báo thù cho phó cục trưởng của các người?” Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Ngô Thiên chết vì tham niệm của bản thân, lạm dụng quyền riêng, làm sở Hộ Long tổn thất lớn, tội đáng chết, vì sao tôi phải báo thù cho hắn ta?”
Phàn Long nói.
“Vậy ông có ý gì?”
Diệp Phàm nhìn chằm chằm đối phương.
“Cậu ta không thể chết được.”
Phàn Long chỉ vào Lữ Khinh Hầu.
Diệp Phàm chất vấn: “Tại sao?”
“Vì cậu, cũng vì Long quốc”
“Nếu cậu ta chết, Long quốc chắc chắn sẽ đại loạn.” Phàn Long nói thẳng.
“Sở Hộ Long còn sợ một điện Võ Hầu cỏn con?” Diệp Phàm lạnh lùng nói.