Diệp Phàm có cảm giác lực lượng này còn mạnh hơn vài vị sư phụ của hắn, thậm chí có thể chống chọi với lực lượng kỳ diệu của Đại sư phụ.
Nếu Diệp Phàm có thể hoàn toàn khống chế lực lượng trong Long Tỷ, chắc chắn thực lực của hắn sẽ tăng vọt.
Nhưng bây giờ Long Tỷ nằm trong thân thể của Diệp Phàm, không nghe hắn khống chế, hắn cũng không thể làm gì.
Ngay sau đó Diệp Phàm không suy nghĩ chuyện Long Tỷ nữa, hắn tin tưởng ngày nào đó hắn sẽ hoàn toàn khống chế lực lượng trong Long Tỷ.
Hắn liếc nhìn thi thể của Tàn Ma, nhìn vào vị trí ngực đối phương.
Vừa rồi lúc đâm kiếm vào ngực của người này, hắn cảm giác được trên người ông ta có thứ gì đó.
Diệp Phàm duỗi tay sờ, lấy ra một cuốn sách, bên trên viết ba chữ to “Thiên Ma Kinh”.
“Đây là thứ gì?”
Diệp Phàm nhìn quyển sách này, mở ra nhìn.
“Thì ra là một công pháp ma đạo, thảo nào tên này lại lợi hại như vậy.” Diệp Phàm kinh ngạc nói thầm.
Lúc trước hắn từng nghe Nhị sư phụ nói mặc dù công pháp ma đạo tu luyện nhanh hơn các công pháp khác, chiến lực cũng mạnh hơn.
Nhưng nếu tu luyện công pháp ma đạo, thứ này sẽ thay đổi tính cách, tư tưởng của một người trong vô thức, cuối cùng trở nên hung ác thích giết chóc, tâm trí bị ăn
mòn, nặng hơn thì tẩu hỏa nhập ma, hoàn toàn đánh mất lý trí, lạm sát kẻ vô tội.
Bởi vậy trong võ đạo, nếu có người ma đạo xuất hiện sẽ bị các tông môn lớn vây giết.
Các gia tộc tông môn lớn cũng nghiêm cấm đệ tử tộc nhân của mình tu luyện công pháp ma đạo, ai vi phạm sẽ bị giết.
Nhưng Diệp Phàm không có thành kiến gì với người tu ma.
Dù là ma đạo hay chính đạo, tu công pháp gì không quan trọng, quan trọng là nguyên tắc làm người.
Bên trong chính đạo cũng có người xấu, có khi trong ma đạo cũng có người tốt. Diệp Phàm không phá hủy Thiên Ma Kinh mà cất đi.
Mặc dù hắn không định tu luyện ma công này, nhưng Diệp Phàm thấy thứ này tuyệt đối không phải ma công bình thường, giữ lại có khi có tác dụng.
“Mấy người không sao chứ?”
Diệp Phàm hỏi hai vị Long Quân.
“Chúng tôi không sao, thiếu chủ quá lợi hại!”
Cuồng Sư Long Quân và Thanh Dực Long Quân sùng bái nói.
“Tiếp tục chiến đấu đi, không buông tha cho bất cứ kẻ nào trong Ác Nhân Cốc.” Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Cuối cùng ba bốn ngàn ác nhân trong Ác Nhân Cốc đều bị đám người Diệp Phàm giết gần hết.
Sau khi giết hết những người này, Diệp Phàm chém đứt đầu bọn họ xếp ở cửa ra vào Ác Nhân Cốc.
Mấy ngàn cái đầu chồng thành một ngọn núi nhỏ. Trên cùng ngọn núi nhỏ này là đầu của Tàn Ma.
Tiếp theo, khi các cao thủ giới võ đạo tìm đến Ác Nhân Gốc vì ma khí, nhìn thấy cảnh tượng này đều ngây ra như phỗng.
Mấy ngàn cái đầu chồng lên nhau, hình ảnh này quá khủng bố, quá nặng nề, giống như đi vào điện Diêm Vương, làm người không rét mà run.
“Kia không phải Tửu Qủy và Đánh Cược Si, hai trong bốn ác đầu của Ác Nhân Cốc sao? Vậy mà lại bị giết.”
“Không lẽ mấy cái đầu này là của ác nhân Ác Nhân Cốc?”
“Nhìn kia, đó không phải là Tàn Ma, người từng đại chiến với minh chủ Võ Minh hay sao? Ông ta cũng bị giết!”
“Rốt cuộc là ai làm? Có thể xóa sổ toàn bộ Ác Nhân Cốc!”
Các cao thủ đại lão giới võ đạo trợn mắt há mồm nhìn hình ảnh này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!