Bóng đêm buông xuống!
“Thiếu chủ, thiếu chủ, là tôi, tôi là Tiền Đa Đa” Bên ngoài biệt thự Tử Đàn nhất phẩm vang lên tiếng gào.
Diệp Phàm đi ra ngoài nhìn thấy Tiền Đa Đa bị đám người Huyết Đồ ngăn cản, nói: “Sao ngươi tìm được nơi này?”
“Tôi xin Nhan lão cho tôi địa chỉ.”
“Thiếu chủ, tôi đến để cảm ơn ân cứu mạng của ngài.” Tiền Đa Đa hưng phấn nói.
“Không cần cảm ơn, trở về đi.”
Diệp Phàm vừa mới mở miệng, Tiền Đa Đa nói thẳng: “Vậy không được, cha tôi nói phải tri ân báo đáp, tuyệt đối không thể thiếu ân tình của người khác.”
“Vậy anh muốn báo ân thế nào?”
“Thiếu chủ, tôi đã sắp xếp xong, ngài đi theo tôi là được.”
Tiền Đa Đa nói.
Diệp Phàm cũng không có chuyện gì làm nên đi theo Tiền Đa Đa.
Sau đó Tiền Đa Đa mở cửa chiếc siêu xe chở Diệp Phàm đi đến quán bar Nhân Gian Thiên Đường.
“Đây là báo ân mà anh nói?” Diệp Phàm liếc nhìn Tiền Đa Đa. “Thiếu chủ, quán bar này chính là quán bar cao cấp nhất Đế Đô”
“Ở đây có vô số người đẹp, là thiên đường chân chính, đêm nay thiếu chủ tận tình chơi, tôi sẽ bao hết.”
Tiền Đa Đa nói. “Thôi, nơi này không thích hợp tôi.” Diệp Phàm lắc đầu, đang định rời khỏi.
Lúc này, một người phụ nữ mặt đỏ bừng, đi đường lung lay đi ra, có vẻ uống rất nhiều rượu.
“Người đẹp, em say rồi, có cần bọn anh đưa về nhà không!”
Hai người đàn ông đứng ở cửa quán bar nhìn người phụ nữ này với ánh mắt dâm tà, đi qua định dẫn người phụ nữ này đi.
Người phụ nữ kia uống say bí tỉ, không có sức phản kháng, đúng lúc này một âm thanh lạnh băng vang lên: “Buông tay mấy người ra, cút!”
Hai người đàn ông quay đầu nhìn lại thì thấy hai bàn tay buông xuống, túm cổ áo bọn họ rồi vứt ra ngoài.
Người ra tay này chính là Diệp Phàm.