"Muốn cảm ơn thì cứ cảm ơn cậu Diệp đi, phần tụ máu đó đều do cậu Diệp xử lý!" Hoa Ân nhìn Diệp Phàm và nói.
"Cậu Diệp, cảm ơn vì đã cứu Vân Hi, cậu là một ân nhân lớn đối với nhà họ Khương của tôi!"
Khương Thịnh Hải nhìn Diệp Phàm rồi cảm ơn.
"Tôi và cô Khương cũng coi như là người quen, chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn!"
"Nhưng tôi rất tò mò tại sao cô Khương lại đột nhiên tự tử?"
“Theo tôi được biết, cô Khương có vẻ không phải là người sẽ tự sát!”
Diệp Phàm hỏi.
"Chuyện này không liên quan gì đến cậu!"
“Những chuyện không nên hỏi thì tốt nhất đừng hỏi!”
"Đưa Vân Hi về phòng bệnh đi!"
Khương Chính Thiên nói thẳng.
Sau đó họ đưa Khương Vân Hi đến phòng bệnh.
"Cậu Diệp, cậu đừng bận tâm!"
Hoa Ân nhìn Diệp Phàm và nói.
"Ông có biết chuyện gì đã xảy ra không?"
Diệp Phàm nhìn Hoa Ân, ông ấy thở dài nói: "Hai, chuyện này nói ra thì rất phức tạp, sở dĩ Vân Hi tự sát là vì nhà họ Khương đã sắp xếp cho con bé một người để kết hôn, chính là người đàn ông vừa rồi, nhưng Vân Hi không đồng ý, nên đã tự sát trong cơn bốc đồng!”
“Chỉ vì lý do này thôi sao?”
Diệp Phàm kinh ngạc nói.
"Cậu Diệp, do cậu không biết, con bé Vân Hi này rất độc lập, con bé không muốn người khác can thiệp vào cuộc hôn nhân của mình."
“Trước kia lão Khương đã đính hôn cho con bé với đệ tử của Điện chủ của điện Long Vương, con bé vẫn luôn cật lực phản đối, muốn hủy bỏ hôn ước, không ngờ, hôn ước còn chưa bị hủy bỏ, thì nhà họ Khương lại sắp xếp một đối tượng kết hôn mới cho con bé, Vân Hi đương nhiên không chịu đồng ý nên kết quả mới thành ra thế này!”
Hoa Ân thở dài.
"Ông vừa nói cái gì?"
"Cô ấy đã đính hôn với đệ tử của Điện chủ điện Long Vương sao?"
Diệp Phàm nhìn Hoa Ân với vẻ mặt khó tin.
"Ừm, chuyện đã gần hai mươi năm trước, lúc đó lão Khương và Long Vương có quan hệ rất tốt, khi đó Vân Hi vừa mới ra đời, Long Vương nói để cho Vân Hi đính hôn với đồ đệ tương lai của ông ấy, lão Khương đã lập tức đồng ý, hai người bọn họ cứ
như vậy mà lập ra hôn ước!"
"Nhưng sau đó Long Vương đột nhiên biến mất, nên không có người nhắc đến hôn ước này nữal"
"Nhưng tôi nghe nói, gần đây đồ đệ của Long Vương đã xuất hiện, Vân Hi đã cố gắng hủy bỏ hôn ước nhưng không thành công, giờ lại có thêm một cuộc hôn nhân khác!"
Hoa Ân vừa nói vừa lắc đầu.
Về phần Diệp Phàm, hắn thật sự rất kinh ngạc.
Hắn không ngờ rằng cô gái đến điện Long Vương để hủy hôn với hắn lại chính là Khương Vân Hi!
Người luôn muốn làm đồ đệ của hắn hóa ra lại là vị hôn thê mà Ngũ sư phụ đã †ìm cho hắn, thật trùng hợp!
"May là không nhận làm đồ đệ, nếu không chẳng phải sẽ trở thành Thần Điêu Đại Hiệp sao?"
Diệp Phàm lẩm bẩm. Mà trong phong bệnh bên kia, Khương Vân Hi từ từ tỉnh lại!
Dưới sự chữa trị của Diệp Phàm, vết thương của Khương Vân Hi cơ bản không có vấn đề gì, nên cô đã tỉnh lại rất sớm!
"Vân Hi, con tỉnh rồi, tốt quá, hôm nay thật sự làm ông nội sợ gần chết!" Khương Thịnh Hải thấy Khương Vân Hi tỉnh lại, lập tức kích động nói.
"Vân Hi, cái con bé này, sao con lại kích động như vậy? Nếu như con xảy ra chuyện gì thì mọi người phải làm sao bây giờ?"
Khương Chính Thiên nhìn Khương Vân Hi và oán trách.
"Sự dũng cảm của cô Khương thực sự đã khiến tôi mở rộng tầm mắt!"
"Nhưng hiện tại cô Khương không có việc gì, có nghĩa là duyên phận giữa tôi và cô Khương vẫn chưa cắt đứt, ông trời đã định cô phải trở thành người phụ nữ của tôi!"
Từ Thiên Hạo nhìn Khương Vân Hi, cười lạnh.
Lúc này, sắc mặt Khương Vân Hi thay đổi, cô kiên quyết nói: "Tôi sẽ không gả cho anh!"
"Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, chuyện này cô không có quyền quyết định!"