Gia tộc Mendes ở trong một trang viên xa hoa rộng khoảng hơn ngàn mẫu, nằm ở vùng ngoại ô thành phố London.
Toàn bộ trang viên này thuộc về gia tộc Mendes, có thể chứa đựng hơn vạn người.
Trong đó chỉ tính mỗi hộ vệ khoảng 3000 người, có thể nói vô cùng giàu có!
Trong đại sảnh của trang viên có một linh đường, đại thiếu gia Bảo Đức của gia tộc Mendes nằm ở đây.
Tô Nhược Tuyết bị trói tay quỳ gối ở đây, trong mắt hiện lên sự khẩn trương.
Đứng bên cạnh là một người đàn ông trung niên tóc nâu, trong mắt tràn đầy lửa giận, sát khí ngùn ngụt, ông
†a là gia chủ Bảo Sâm của gia tộc Mendes.
“Mấy người muốn làm gì? Các người bắt cóc người khác, có biết đây là phạm pháp không?”
Tô Nhược Tuyết kêu to.
“Mày hại chết con trai tao, mày nói xem tao muốn làm gì?”
Bảo Sâm lạnh lùng nói.
“Do con trai ông xứng đáng!”
Tô Nhược Tuyết lạnh nhạt nói.
Nghe vậy Bảo Sâm giơ tay tát lên mặt đối phương, đánh chảy máu miệng, sau đó túm tóc cô, quát to: “Con tiện nhân này còn dám kiêu ngạo như vậy, có tin tao giết mày luôn bây giờ hay không?”
Trong mắt Tô Như Tuyết hiện lên sự sợ hãi, không nói gì.
“Nói, tên giết con trai tao đang ở đâu?”
“Nói ra, tao có thể cho mày chết không đau đớn, nếu không...”
Bảo Sâm nhìn Tô Nhược Tuyết, nói.
Ông ta không giết Tô Nhược Tuyết, bởi vì muốn tìm ra hung thủ đã giết con trai ông ta.
“Tôi không biết!”
“Con trai ông do tôi giết, muốn báo thù thì tìm tôi!" Tô Nhược Tuyết nói thẳng.
“Rất cứng miệng!”
“Yên tâm, tao sẽ bắt mày nói!”
Bảo Sâm lạnh lẽo nói: “Người đâu!”
“Gia chủ!”
Một người đàn ông đi đến trước mặt Bảo Sâm, cung kính nói.
“Đi tìm một trăm tên đàn ông, bảo bọn họ chăm sóc con đàn bà này, nhớ kỹ, đừng chơi chết!”
Bảo Sâm nói.
“Rõ, gia chủ!”
Người đàn ông này gật đầu.
Tô Nhược Tuyết nghe vậy, thân thể run lên, sắc mặt trắng xanh, nhìn chăm chằm Bảo Sâm: “Tên khốn, ông sẽ chết không được tử tế!”
“Bây giờ mày còn có cơ hội khai ra tên hung thủ giết con tao, nếu không tao đảm bảo đêm nay mày sẽ sống không bằng chết!”
Bảo Sâm nhìn chằm chằm Tô Nhược Tuyết, lạnh lùng quát to.
“Tôi không biết!”
Mặc dù trong lòng Tô Nhược Tuyết vô cùng sợ hãi, nhưng lại không nói gì về chuyện của Diệp Phàm.
“Diệp Phàm, xin lỗi!”
Ngay sau đó, Tô Nhược Tuyết lẩm bẩm tự nói, ánh mắt hiện lên sự kiên định, muốn cắn lưỡi tự sát.
Nhưng đúng lúc này, người của gia tộc Mendes chạy vào nói: “Gia chủ, không xong, có người xông vào!”
Nghe vậy sắc mặt Bảo Sâm nghiêm lại: “Xông vào? Ai to gan như vậy, dám xông vào gia tộc Mendes?”
“Hình như là mấy người Long quốc, bọn họ bảo. chúng ta giao Tô Nhược Tuyết ra nếu không sẽ xóa sổ gia tộc Mendesl”
Tên thuộc hạ này nói.
“Để hắn ta đến!”
'Tô Nhược Tuyết nghe vậy, trong lòng vô cùng vui sướng.
“Người Long quốc?” “Không lẽ là hung thủ giết hại con trai ta?”
“Không ngờ tên kia chán sống, dám xâm nhập vào. gia tộc Mendes cứu người!”
Bảo Sâm lạnh lùng quát: “Lập tức phong tỏa trang viên, không thả chạy bất kỳ kẻ nào!”
Trong trang viên, Diệp Phàm, Hắc Qủa Phụ, mười cao thủ Ảnh Bộ đang giết chóc thủ vệ gia tộc Mendes!
Vô số hộ vệ gia tộc Mendes xông ra.
Đám người này võ trang kín kẽ, tay cầm súng ống.
Chỉ trong nháy mắt mấy ngàn hộ vệ xuất hiện bao. vây đám người Diệp Phàm: “Các người đến cứu nữ minh tinh Long quốc kia đúng không?”
“Tô Nhược Tuyết ở đó?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Gia chủ, chính hắn ta là người giết hại thiếu gia!”
Đột nhiên một tên hộ vệ chỉ vào Diệp Phàm, kêu to.
Trong mắt Bảo Sâm lóe lên tia sáng lạnh, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, trên người tràn ngập sát khí: “Mày là người giết con trai tao!”
“Hắn sỉ nhục Long quốc, đáng chết!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Mày...”
Bảo Sâm tức giận nhìn Diệp Phàm, nói: “Dám đụng đến con trai tao, tao muốn mày chết không chỗ chôn!”
“Nổ súng!” Hơn ngàn hộ vệ trực tiếp nổ súng! Đoàng đoàng đoàng!
Vô số viên đạn bản về phía Diệp Phàm, muốn bắn hắn thành cái sàng!
Nhưng những viên đạn này cách Diệp Phàm khoảng 1 mét thì đột nhiên dừng lại ở không trung!