Ngay lập tức, Đường Sở Sở cau mày.
"Anh ta hẳn chỉ làm việc thay người khác, anh sẽ tìm ra người đứng sau anh ta, những chuyện này em không cần lo. Bây giờ em năm giữ hơn một nửa cổ phần của Đường Thị, sau này toàn bộ Đường Thị sẽ do em quyết định, bà nội em cũng không quản được em nữa."
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở mỉm cười.
"Anh Tiểu Phàm, em cảm ơn anh."
Đường Sở Sở ôm Diệp Phàm hôn một cái.
"Này này, còn có người ở đây, hai người thân mật như vậy không mắc cỡ sao."
Trần Tiểu Manh đột nhiên đi ra, lẩm bẩm nói.
Mà Huyết Cơ cũng đi ra, ánh mắt nhìn chăm chằm vào Diệp Phàm.
Ngay lập tức, Đường Sở Sở rụt người lại, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.
"Con nhóc này, ngày nào cũng làm bóng đèn."
Diệp Phàm liếc nhìn Trần Tiểu Manh.
"Sao anh chỉ nói mình em, còn Huyết Cơ nữa."
Trần Tiểu Manh hừ một tiếng.
Trước đó chuyện Huyết Cơ khôi phục ký ức đã nói với Đường Sở Sở và Trần Tiểu Manh, mà đối phương tm một cái cớ để tiếp tục ở lại đây.
"Huyết Cơ, cô mới khôi phục ký ức, có cần gì cứ nói với tôi."
Lúc này, Đường Sở Sở nhìn Huyết Cơ nói. "Được."
Huyết Cơ gật đầu.
Tiếp theo, Diệp Phàm bắt đầu làm bữa tối.
Ăn xong, dọn dẹp mọi thứ xong, mọi người liền về phòng của mình.
Trong phòng của Huyết Cơ, cô ta trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.
"Là tôi."
Huyết Cơ nói.
"Thánh nữ."
"Cuối cùng cô cũng xuất hiện rồi."
Đầu bân kia điện thoại truyền đến một giọng nói kích động.
"Nói với người của mười ba thị tộc, không được cử người đến Long Quốc nữa."
Huyết Cơ lạnh lùng nói.
"Vậy bây giờ Thánh nữ thế nào rồi? Có cần tôi đến đón cô về không?"
Người đầu bên kia điện thoại nói.
"Không cần, tạm thời tôi không về, ông giúp tôi điều tra một chuyện."
Huyết Cơ từ tốn nói.
"Chuyện này tôi sẽ lập tức sai người đi điều tra. Nhưng mà Thánh nữ, tôi nghe nói Thánh đồ của Thánh điện sắp xuất quan, nếu cô không có ở đó, tôi sợ rằng Huyết tộc..."
Giọng điệu của người đầu bên kia điện thoại có chút ngưng trọng.
"Sau khi điều tra rõ chuyện này, tôi sẽ trở về.
Huyết Cơ nói xong liền cúp điện thoại, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lão.
Ngày hôm sau...
Sáng sớm, Diệp Phàm vừa ăn sáng xong, một bóng người loạng choạng, toàn thân đẫm máu bước vào biệt thự.
"Trịnh Thiên?"
"Sao lại là ông? Không phải ông đã trở về Quỷ Cốc rồi sao? Ai làm ông bị thương như vậy?"
Sắc mặc Diệp Phàm thay đổi khi nhìn người này.
Người này chính là người đứng đầu đội Quỷ Cốc - đệ tử trong cuộc thi Y đạo trước đó.
"Thiếu chủ, là Phong Vô Tích."
"Hắn ta tập kích chúng tôi, giết chết toàn bộ đệ tử xuất cốc lần này, tôi cũng nhờ giả chết mới thoát được một kiếp."
Trịnh Thiên thở hổn hển nói.
Ngay lập tức Diệp Phàm nhíu mày, trong mắt hắn lóe lên hàn quang.
"Thiếu chủ, tôi nghe Phong Vô Tích nói sẽ đến Quỷ Cốc, tôi sợ hắn ta sẽ gây bất lợi cho Quỷ Cốc nên lập tức chạy đến bẩm báo với thiếu chủ."
"Xin thiếu chủ nhanh chóng quay về Quỷ Cốc." Trịnh Thiên lên tiếng nói.
"Phong Vô Tích."
Trong mắt Diệp Phàm lóe lên một tia sát ý.
Hắn trực tiếp lấy ngân châm ra trước tiên giúp Trịnh Thiên chữa thương.
Rất nhanh, vết thương của Trịnh Thiên đã hồi phục.
"Lát nữa ông theo tôi trở về Quỷ Cốc."
Diệp Phàm nói với Trịnh Thiên.
"Vâng."
Trịnh Thiên gật đầu.
Sau đó Diệp Phàm nói với Đường Sở Sở một tiếng về việc hẳn sẽ rời đi, mà Đường Sở Sở cũng không ngăn cản, chỉ bảo hắn chăm sóc tốt cho bản thân.
"Những ngày tôi không có ở đây, cô hãy giúp tôi để mắt đến Sở Sở. Nếu có người nào gây bất lợi với Sở Sở, cô hãy ra tay giúp."