“Rõ!” 'Tần Thành gật đầu.
“Thiếu Quân chủ, có cần chúng tôi để lại ít người cho cậu không?”
Hoàng Bộ Thương dò hỏi. “Không cần, mấy người có thể trở lại nơi dừng chân,
toàn lực nghênh đón đại hội đấu võ quân đoàn, đến lúc đó tôi cũng sẽ đến xem.”
“Nhớ kỹ, các người là quân Thiên Sách, là vương giả quét ngang liên quân năm nước!”
Diệp Phàm nói. “Rõ!”
Đám người Hoàng Bộ Thương cùng kêu lên, âm thanh to lớn vang dội.
Sau đó các quân đoàn trưởng dẫn quân rời đi.
Hoa Hồng Đỏ đi đến nói: “Thiếu chủ, đại tiểu thư có việc phải rời khỏi, tôi sẽ phụ trách xử lý mọi chuyện của Bách Hoa Lâu, ngài có yêu cầu gì có thể trực tiếp nói cho tôi!”
“Rời khỏi?”
“Cô ấy đi đâu?”
Diệp Phàm nhíu mày.
“Chuyện này tôi cũng không rõ!”
Hoa Hồng Đỏ lắc đầu.
Diệp Phàm lạnh lùng quát to.
“Vâng!”
Hoa Hồng Đỏ gật đầu, ánh mắt lóe lên.
“Anh Tiểu Phàm, có phải chúng ta nên trở về Thiên Hải rồi không!”
Lúc này Đường Sở Sở đi ra nói với Diệp Phàm.
“Ừ, hôm nay sẽ trở về!"
Diệp Phàm gật đầu.
“Xin lỗi, sợ rằng hôm nay mấy người không đi được!” Một giọng nói non nớt của một thiếu nữ vang lên. Một thiếu nữ tết tóc xuất hiện.
Tay cầm lục lạc màu tím, lớn lên rất trong sáng, không rành thế sự.
“Cô là ai?” Diệp Phàm tò mò hỏi.
“Anh giết chú Miêu Thiên, đại trưởng lão vô cùng tức giận muốn giết anh nên phái tôi đến!” Thiếu nữ nói.
“Miêu Thiên?”
“Cô là ai?”
Diệp Phàm nhìn đối phương, nhíu mày.
“Anh có thể gọi tôi là Linh Nhi!”
“Được rồi, tôi muốn ra tay, anh yên tâm, tôi sẽ không để anh quá đau khổi”
“Chỉ cần để nó căn nhẹ một cái, anh sẽ mất đi tri giác!”
Nói xong thiếu nữ vươn tay phải, một cổ trùng màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay.
Cổ trùng màu vang bay thẳng về phía Diệp Phàm, tốc độ có thể sánh ngang với tia chớp!
“Cẩn thận!”
Đường Sở Sở và Hoa Hồng Đỏ vội vàng kêu lên.
AmI!
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Diệp Phàm vung tay đánh bay cổ trùng ra ngoài.
Nhưng con cổ trùng này rất lợi hại, ăn một chưởng của Diệp Phàm vẫn chưa chết.
“Tiểu Kiml”
Thiếu nữ nhìn cổ trùng bị đánh, biến sắc, vội vàng đỡ cổ trùng, đau lòng nói.
“Nhóc con, chỉ dựa vào một con cổ trùng mà cũng muốn giết tôi, suy nghĩ thật kỳ lạ!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói. “Anh dám làm Tiểu Kim bị thương, tên xấu xa!” Thiếu nữ tức giận kêu lên.
Khóe miệng của Diệp Phàm co giật, không còn gì để nói.
Rõ ràng đối phương muốn giết hắn, kết quả hắn lại biến thành người xấu.
“Chờ đó, tôi còn sẽ đến tìm anh!”
Thiếu nữ nhìn Diệp Phàm, mang theo cổ trùng rời đi,
“Thiếu chủ, có lế đó là người Miêu tộc!”
Hoa Hồng Đỏ nói.
“Miêu tộc?”
Diệp Phàm nhíu mày.
“Miêu tộc là một chủng tộc cổ xưa ở khu vực Tây Nam, bọn họ ẩn cư sâu trong núi, không tiếp xúc với người ngoài, am hiểu dưỡng cổ, cực kỳ thần bí, nghe nói cùng một mạch với Vu Môn Man Quốc.”
Hoa Hồng Đỏ nói.
“Thảo nào sẽ thao tác cổ trùng, tôi còn tưởng cô ta là người Vu Môn!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói. “Có cần tôi cho người bắt lấy cô ta không?”
“Cô nhóc này không phải người mấy người có thể đối phó!”
Diệp Phàm lắc đầu. Mặc dù cổ trùng trong tay cô nhóc kia không làm Diệp Phàm bị thương, nhưng đối phó với những người khác lại ít người có thể đỡ được!
“Được rồi, chúng ta chuẩn bị trở về!”
Sau đó đám người Diệp Phàm rời khỏi Thục Châu, trở về Thiên Hải.
Trong lúc bọn họ trở về Thiên Hải, trong sở giám sát ở Đế Đô.
Du Thiên Hành quỳ gối trước một người áo đen ngồi xe lăn, nói: “Cục trưởng, xin lỗi, thuộc hạ vô dụng!”
“Không ngờ tên Long Chiến Thiên lại chạy đến Tây Nam, không trách ngươi được!”
“Nhưng tên nhóc này có chút thú vị, chỉ trong mấy ngày đã đắc tội Thần Điện, quả nhiên là con trai của
Diệp Thiên Long!”
Cục trưởng sở giám sát ngồi trên xe lăn lạnh lùng nói.
“Hiện tại cứ âm thầm giám sát hắn ta, chờ thời điểm thích hợp, hắn ta và Long Tỷ đều sẽ trở thành vật trong tay tai”
Vị cục trưởng này lạnh lùng nói.
Thiên Hải! Đoàn người Diệp Phàm đi ra từ sân bay Thiên Hải.
“Cuối cùng cũng trở về!”
Trần Tiểu Manh cảm thán.
Hành trình đến Tây Nam lần này của bọn họ chín sống một chết!
“Đến công ty trước, mấy ngày nay bên công ty không có người báo cáo, em có dự cảm không tốt!”
Đường Sở Sở nói.