Lúc này, tất cả mọi người trong sơn cốc đều nhìn chăm chăm vào Long Tỷ trên tay Diệp Phàm, ánh mắt của mỗi người đều nóng rực.
Nghe đồn, có được Long Tỷ sẽ là chúa tể thiên hạ!
Bởi vậy, với bất kỳ ai, Long Tỷ đều có sức hấp dẫn rất lớn!
Nhưng lúc này, không người nào dám cướp Long Tỷ.
Dù sao thì thi thể hộ pháp hoàng tộc họ Trần vẫn còn đang nằm đó!
“Diệp...
“Nếu như tôi đã lấy được, vậy thì thứ đồ này chính là của tôi!”
Lúc này, Hắc Uyên nhìn Diệp Phàm đang định nói gì đó thì hän đã lên tiếng.
Vốn dĩ Diệp Phàm chỉ tò mò về Long Tỷ, hắn muốn mở mang kiến thức về biểu tượng của hoàng quyền.
Nhưng khi cầm được Long Tỷ, trong lòng lại thay đổi.
Không biết vì sao, Diệp Phàm lại cảm thấy Long Tỷ này có tác dụng rất lớn với hắn!
Mặc dù không đoán được Long Tỷ này có ảnh hưởng như thế nào, nhưng nếu đã có loại trực giác này thì hắn sẽ không đưa Long Tỷ cho người khác! '
“Long Tỷ ở đây, mấy người muốn lấy cứ việc tới cướp!”
Ánh mắt Diệp Phàm liếc nhìn những người khác rồi nói.
Tất cả mọi người đều cúi đầu, im như thóc..
“Nếu các người không muốn, vậy tôi cầm đi nhé!” Diệp Phàm đường đường chính chính nói.
Phụt!
Hoa Đồng Đỏ nghe Diệp Phàm nói vậy thì không nhịn được mà cười ra tiếng.
Thiếu chủ đúng là biết đùa!
Diệp Phàm dẫn hai người ra khỏi sơn cốc, ở bên ngoài, một trong cửu đại long vệ của Long Hồn - Thiết 'Thủ và Quân Đao vội vàng chạy tới.
“Là cậu!”
“Lúc trước, cảm ơn cậu!”
Quân Đao sửng sốt nhìn Diệp Phàm.
“Sao các người lại tới đây?”
Hắc Uyên đi ra, hắn nhìn Thiết Thủ và Quân Đao nói.
“Theo những gì Quân Đao báo cáo, tôi điều tra được, ở phía bên kia dãy núi Thiên Xuyên có dấu vết của số lượng lớn quân Thiên Lang, hình như bọn họ đang khai thác cái gì trong núi, hơn nữa còn có cả vết tích của người Anh Quốc!”
Thiết Thủ nói.
“Quân Thiên Lang và người Anh Quốc thông đồng với nhau?”
Hắc Uyên nhíu mày.
“Không sai, lúc trước Long Soái để tôi dẫn tiểu đội Long Hồn tới đây cũng là để điều tra chuyện này, kết quả lại gặp cường giả tám nước, tôi nghỉ ngờ có liên quan tới bọn họi”
Quân Đao lạnh giọng nói.
“Nếu chuyện của tiểu đội Long Hồn bị cường giả tám nước bao vây liên quan tới bọn họ, tôi muốn tự tay vặn đầu Chu Thiên Lâm xuống để tế bái những anh em đã chết!”
Thiết Thủ nói với vẻ mặt lạnh như măng, ánh mắt ông tràn ngập sát ý.
Chu Thiên Lâm chính là quân chủ của quân Thiên Lang!
“Đi xem thử đã rồi tính!”
Hắc Uyên nghiêm túc nói, hắn quay sang nhìn Diệp Phàm: “Diệp thiếu, có thời gian đi cùng không?”
“Tôi đi làm gì?”
Diệp Phàm bĩu môi.
“Hôm nay Diệp thiếu lấy đi Long Tỷ, tới khi đó bên trên nhất định sẽ truy cứu, nếu Diệp thiếu lại lập thêm công, Long Soái cũng dễ nói thay cho cậu!”
Hắc Uyên thản nhiên nói.
“Hơn nữa theo tôi được biết, quân Thiên Lang vẫn luôn muốn chiếm lấy quân Thiên Sách, trước kia thì chèn ép quân Thiên Sách khắp nơi, lẽ nào Diệp thiếu không định nhân cơ hội này xả giận cho quân Thiên Sách sao?”
Lúc này, ánh mắt Hắc Uyên tràn đầy ánh sáng, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Vậy thì đi thôi"
Nghe quân Thiên Lang chèn ép quân Thiên Sách, vẻ mặt Diệp Phàm chợt lạnh đi.
Lập tức, bọn họ đi về một bên khác của dãy núi Thiên Xuyên.
Dãy núi Thiên Xuyên này cực kỳ to lớn.
Chỗ đám người Diệp Phàm là phía Nam của dãy núi Thiên Xuyên, lúc này ở một nơi nào đó tại phía Bắc chính là nơi đóng quân của chiến sĩ quân Thiên Lang.
Đẳng sau nơi họ đóng quân là một hang động khổng lồ.
Lúc này, quân Thiên Lang không ngừng vận chuyển những chiếc rương lớn ra khỏi hang động.
Những chiếc rương lớn này cực kỳ nặng, rõ ràng đồ vật bên trong không hề nhẹ!
Quân đoàn trưởng thứ hai của quân Thiên Lang — Đỗ Quân đang hô hào với những chiến sĩ: “Tốc độ nhanh lên, đêm nay nhất định phải vận chuyển toàn bộ lượt quặng sắt thứ hai ra ngoài!”
“Đỗ quân đoàn trưởng, cần gì phải gấp gáp như vậy chứ?”
Lúc này, một người đàn ông để râu mép đứng cạnh Đỗ Quân, nói bằng tiếng Long Quốc bập bẹ.
Lúc trước người của gia tộc ltou ngoài ý muốn phát hiện ra một nhóm khoáng thạch hiếm có ở vùng núi Thiên Xuyên, giá trị vô cùng trân quý, vậy nên mới nảy ra ý định này.
Nhưng việc khai thác quặng sắt và vận chuyển ra ngoài là vô cùng khó khăn.