Tại khu vực trung tâm thành phố Giang Thiên, một tòa nhà có kiến trúc vô cùng tráng lệ đang đứng sừng sững.
Đây cũng chính là Bách Hoa Lâu của thành phố Giang Thiên, cũng là phân bộ Bách Hoa Lâu ở quận Nam Thiên.
Lúc này, ở trong một căn phòng của Bách Hoa Lâu, mùi hormone sau trận chiến kịch liệt quanh quẩn khắp phòng.
Trên giường là một đôi nam nữ.
Nam chính là một người đàn ông trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi, nữ hơn ba mươi tuổi, là một người phụ nữ quyến rũ trưởng thành, khuôn mặt hồng nhuận, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
"Tả thiếu, ngài đúng là dũng mãnh, người ta thiếu chút nữa không chịu được rồi!"
Người phụ nữ nũng nịu. "Không chịu được sao, vậy †ìm thêm mấy chị em của em đến giúp em chia sẻ đi, anh thấy cô gái Hồng Diệp
kia cũng không tệ!"
Người đàn ông trẻ tuổi cười xấu xa.
"Anh cái người này, sớm biết ánh mắt anh nhìn Hồng Diệp không bình thường mà, mới xong việc với người ta đã lập tức có mới nới cũ rồi!"
Tay người phụ nữ không ngừng vuốt ve lồng ngực người đàn ông trẻ tuổi, u oán nói.
"Sao anh lại có mới nới cũ chứ, em vẫn là người thiếu gia đây yêu nhất!"
"Thiếu gia đây đã thương em như vậy rồi, em giúp. anh giải quyết con nhóc Hồng Diệp kia đi."
Người đàn ông trẻ tuổi ôm cô gái trêu đùa.
"Con nhóc Hồng Diệp tính tình kiêu ngạo cứng rắn, mặc dù em có thể ra lệnh cho nó, nhưng nếu để nó đi phục vụ anh thì chỉ sợ nó sẽ không đồng ý."
Người phụ nữ kia nói.
"Em là quản lí Bách Hoa Lâu của quận Nam Thiên mà cô ta còn dám không nghe lời sao?"
Người đàn ông khinh thường nói.
"Em có một loại thuốc có thể khiến người ăn phải ngoan ngoãn nghe lời, buổi tối em sẽ cho Hồng Diệp ăn, còn lại thì dựa vào anh rồi."
Ánh mắt người phụ nữ hơi lóe lên.
"Mai Nhi, vẫn là em tốt nhất!"
"Chúng ta làm thêm lần nữa!"
Người đàn ông trẻ tuổi kia cười một tiếng dâm dục, muốn tái chiến thêm trận nữa.
Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng nói: "Chị Mai, có người xông vào Bách Hoa Lâu!"
"Xông vào Bách Hoa Lâu?”
Vẻ mặt người phụ nữ thay đổi, cô ta nhanh chóng đứng dậy.
"Ai, ai dám quấy rầy chuyện tốt của bản thiếu gia?"
Người đàn ông trẻ tuổi bất mãn nói.
Lúc này, tại đại sảnh Bách Hoa Lâu.
Diệp Phàm vắt chéo chân ngồi ở đại sảnh, khách hàng đều bị hắn dọa chạy hết sạch, trên mặt đất là vệ sĩ của Bách Hoa Lâu nằm la liệt.
"Anh là ai mà dám làm loạn tại Bách Hoa Lâu?"
Một cô gái mặc áo đỏ, ngũ quan tinh tế, vẻ mặt lạnh nhạt ngạo nghễ đi đến lớn tiếng nói với Diệp Phàm.
"Nhìn không tệ!"
Diệp Phàm nhìn cô gái áo đỏ kia, bình luận một câu.
Xoạt!
Nghe thấy lời Diệp Phàm nói, vẻ mặt Hồng Diệp lạnh lẽo, trong tay xuất hiện một cây roi da vung thẳng về phía Diệp Phàm.
Bốp! Bốp! Bốp!
Roi da hất lên quất vào không trung, mạnh đến mức trong không trung cũng vang lên tiếng nổ.
Nếu đánh vào người thì chắc chắn sẽ da tróc thịt bong, vô cùng thê thảm!
"Mạnh mẽ vậy sao!"
Diệp Phàm nhếch miệng, hắn nâng tay lên nắm lấy cây roi da kia.
Hồng Diệp nhìn Diệp Phàm nắm lấy roi da thì co lại muốn rút về.
Kết quả tay nắm roi da của Diệp Phàm hơi động đậy, Hồng Diệp lập tức bị khống chế mà xoay một vòng, bị chính roi của mình cuốn lấy, xoay vòng vào ngực Diệp Phàm.
"Xinh đẹp như thế này mà sao tính cách lại hung dữ quá vậy!"
Diệp Phàm nhìn Hồng Diệp cười nhẹ một tiếng.
"Thả tôi ra"
Vẻ mặt Hồng Diệp thay đổi, cô ấy trừng mắt nhìn
Diệp Phàm.
"Đồ khốn, buông Hồng Diệp ra cho tôi!"
Lúc này người đàn ông trẻ tuổi kia đi từ trên tầng xuống, thấy Hồng Diệp mình nhớ thương đã lâu đang nằm trong ngực Diệp Phàm thì tức giận kêu lên.
Chị Mai kia cũng đã ăn mặc gọn gàng đi xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Diệp Phàm: "Cậu trai trẻ, cậu là ai? Dám làm loạn ở Bách Hoa Lâu của tôi, có biết hậu quả là gì không?"
"Cô chính là người quản lí Bách Hoa Lâu quận Nam Thiên?"
Diệp Phàm nhìn người được gọi là chị Mai kia nói. "Không sail"
Chị Mai lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.
"Cô trâu già gặm cỏ non đấy à?"
Diệp Phàm nhìn qua chị Mai và người đàn ông trẻ tuổi kia một cái, bật cười ngẫm nghĩ nói.
Sắc mặt chị Mai trầm xuống, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh, nói:
"Người đâu, bắt người đó lại cho tôi!"