Nguyền rủa!
"Chẳng lẽ ngươi đến từ Tổ Địa?”
Lúc này, vị Thần Vũ Chí Tôn kia vẻ mặt chấn kinh, nhìn chằm chẳm Diệp Phàm.
"Tổ Địa?"
Diệp Phàm nghe vậy thì sững người, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc khó hiểu, hắn chưa từng nghe nói đến sự tồn tại của Tổ Địa.
"Tổ Địa là nơi nào?"
Diệp Phàm nhìn Thần Vũ Chí Tôn, không nhịn được mở miệng hỏi.
“Tổ Địa, đó là một nơi cấm ky, không thể nói!"
Thần Vũ Chí Tôn lắc đầu, trong mắt tràn đầy kiêng dè và sợ hãi.
“Vậy vì sao ngươi lại nói ta đến từ Tổ Địa? Chẳng lẽ người của Tổ Địa cũng đều không thể phi hành?"
Diệp Phàm nhìn Thần Vũ Chí Tôn, tò mò hỏi.
"Người Tổ Địa, trời sinh đã mang theo nguyền rủa vô thượng. Chỉ cần rời khỏi Tổ Địa, mặc cho thực lực có cường đại đến đâu, cũng không thể phi hành, trừ phi ngươi có thể giải trừ hoặc phá vỡ nguyền rủa đó!"
Thần Vũ Chí Tôn nhìn Diệp Phàm, chậm rãi nói rõ từng câu.
Vút!
Diệp Phàm nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
"Chẳng lẽ Tinh hệ Ngan Hà chính là Tổ Địa? Nhưng vì sao lại tồn tại loại nguyền rủa như vậy?"
Trong lòng Diệp Phàm không ngừng thì thầm, đầy nghi vấn. Ánh mắt hắn vừa hướng về phía Thần Vũ Chí Tôn, còn chưa kịp mở lời, đối phương đã trực tiếp nói:
"Ngưoi khong cần hỏi ta. Bản ton cung không biet vì sao Tổ Địa lại tồn tại loại nguyền rủa này. Tóm lại, Tổ Địa là nơi cấm ky, mọi thứ nơi đó đều không thể nhiều lời. Còn việc ngươi có phải đến từ Tổ Địa hay không, bản tôn cũng không dám chắc, chỉ là tình trạng của ngươi khiến bản tôn không khỏi nhớ đến nguyền rủa kia của Tổ Địa.”
“Hơn nữa, người của Tổ Địa đã không biết bao nhiêu năm chưa từng xuất hiện, ngươi hẳn là không đến từ Tổ Địa."
Thần Vũ Chí Tôn nhìn chẳm chằm Diệp Phàm, ánh mắt không ngừng lóe lên.
"Ngươi có thể nhìn ra ta có trúng nguyền rủa hay không?"
Diệp Phàm nhìn đối phương, không nhịn được hỏi.
Người sau lắc đầu:
"Cấp bậc nguyền rủa như vậy, há là ngươi ta có thể nhìn thấu?"
Nhất thời, Diệp Phàm nhíu chặt mày, rơi vào trầm tư.
Hiện giờ, hắn nhất định phải nghĩ cách nhanh chóng khôi phục năng lực ngự không phi hành, nếu không, cho dù thực lực có mạnh đến đâu, cũng sẽ bị hạn chế rất lớn.
Vút!
Lúc này, Thần Vũ Chí Tôn trực tiếp phất tay về phía thi thể bản thể của mình, một viên châu lập tức bay ra từ trong thi thể, lơ lửng giữa không trung, tỏa ra quang huy rực rỡ.
“Đây là thứ gì?”
Diệp Phàm nhìn viên châu này, trong mắt lộ vẻ hiếu kỳ, hắn cảm nhận được từ viên châu một luồng khí tức năng lượng thần bí mênh mông.
"Viên châu này, bản tôn đặt tên là Thần Vũ Châu. Nó là thứ bản tôn liều chết chín lần mười lượt mới đoạt được từ một nơi cấm địa Thái Cổ. Trong viên châu này ẩn chứa năng lượng thần bí, bản tôn ngày đêm hấp thu năng lượng bên trong, mới có được thành tựu Thần Vũ Chí Tôn hôm nay. Đáng tiếc là cho đến khi thọ nguyên của bản tôn cạn kiệt, vẫn không thể tham ngộ viên châu này, không biết được lai lịch chân chính của nó, hơn nữa bản tôn cũng chưa từng hấp thu được luồng năng lượng thần bí cốt lõi nhất bên trong. Đây chính là nỗi tiếc nuối lớn nhất đời bản tôn."
“Hôm nay, bản tôn đem Thần Vũ Châu này tặng cho ngươi, hy vọng ngươi có thể chân chính lĩnh ngộ nó, coi như giúp bản tôn giải tỏa một nỗi tiếc nuối."