Chớp mắt màn đêm đã buông xuống. Đế Đô, Chiến Bộ.
"Mấy lão già kia quá gấp gáp, ngay cả tổ Long cũng điều động!"
Long Chiến Thiên giận dữ đập bàn.
"Long Soái, lần này cậu ta đã giết người của tổ Long, e là sẽ gặp rắc rối!"
Người đàn ông mặc trường sam màu đen đứng trước mặt Long Chiến Thiên nói.
"Đi cảnh cáo mấy lão già kia cho tôi. Nếu bọn họ còn dám động đến Diệp Phàm thì đừng trách tôi ác!"
Long Chiến Thiên quát.
Trong một căn phòng ở trụ sở chính của sở giám sát.
"Thiên Phạt phái Hắc Bạch Phán Quan đi đối phó cậu ta?"
"Thú vị thật!" Trong phòng, một người đàn ông tóc hoa râm ngồi
trên xe lăn, mặc áo bào màu đen khẽ mỉm cười, trong mắt lóe lên vẻ bí hiểm.
"Tiếp tục theo dõi cậu ta!"
Người đàn ông này nói tiếp. "Vâng!"
Một người quỳ gối trước người đàn ông này, y đáp lời rồi rảo bước rời đi.
"Xem ra Long quốc sắp nổi sóng gió mới rồi!"
Người đàn ông này vừa mân mê hai hạt châu trong tay vừa nói.
Một nơi nào đó ở Thiên Hải.
Một người đàn ông mặc bộ đồ dính máu ngồi đó lau thanh kiếm trong tay.
"Chủ nhân, không tìm được tên Diệp Phàm kial" Một bóng người xuất hiện, quỳ xuống báo cáo. "Không tìm được?"
Nét mặt người đàn ông kia trở nên lạnh lùng, một luồng khí thế sát phạt cực kỳ đáng sợ phát ra làm đối phương hộc máu.
"Xin lỗi chủ nhân. Mặc dù không tìm thấy Diệp Phàm, nhưng tôi đã điều tra được cậu ta có một cô bạn gái ở Thiên Hải. Nếu bắt cô bạn gái này của cậu ta thì có thể tìm được Diệp Phàm!"
Người kia vội vàng nói. "Vậy còn không làm đi!" "Phải tìm ra Diệp Phàm bằng bất cứ giá nào!"
"Tôi đã chờ đợi lâu như vậy, lần này nhất định phải gặp được Tu La để rửa nỗi nhục ngày xưa!"
Hai mắt của người đàn ông mặc bộ đồ dính máu đỏ ngầu như máu, giọng điệu tràn đầy sát ý.
"Vâng!" Người kia gật đầu. Trong một quán bar ở Thiên Hải.
"Thiếu gia, tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa, ngày mai có thể hành động!"
Một người đàn ông đứng trước mặt u Dương Mục nói.
"Ngày mai tôi phải khiến tên Diệp Phàm kia tận mắt chứng kiến bạn gái của nó bị tôi chơi thế nào, tôi phải khiến hắn sống không bằng chết!"
"Đám đối chọi với bản thiếu gia à, đúng là không biết tự lượng sức mình!:
Dương Mục lạnh lùng hừ mũi, sau đó cười gän.
Ngày hôm sau.
Trong Bách Hoa Lâu ở Kim Lăng.
Diệp Phàm gỡ thuốc cao dán trên cánh tay Mục Kình Thiên ra.
"Quân đoàn trưởng Mục, bây giờ ông có thể thử cử động cánh tay rồi!"
Sau đó hắn nói với Mục Kình Thiên.
Mục Kình Thiên cử động tay phải một cách cẩn thận.
Không lâu sau, cánh tay phải vốn bị dập xương đứt gân của Mục Kình Thiên bắt đầu cử động.
Mục Kình Thiên khế dùng sức, tay phải siết lại thành nắm đấm.
Ông ta tung ra một quyền, tức thì không khí chấn động!
"Lành rồi, tay phải của tôi lành lại rồi!" "Ha ha hai"
Mục Kình Thiên nhìn tay phải nguyên vẹn như xưa, reo lên đầy vui mừng.
"Kình Thiên, chúc mừng ông!"
Mộ Bạch và Đồ Phu thấy vậy cũng vui thay cho Mục: Kình Thiên.
"Cảm ơn thiếu quân chủ!" "Xin thiếu quân chủ hãy nhận một lạy của tôi!"
Mục Kình Thiên lập tức quỳ xuống dập đầu với Diệp Phàm.
"Quân đoàn trưởng Mục, ông làm thế này thì vấn bối giảm thọ mất!"
"Ông là thuộc hạ của Lục sư phụ, đây là việc tôi nên làm."
Diệp Phàm vội vàng nâng Mục Kình Thiên dậy.
"Hiện giờ quân đoàn trưởng Mục và quân đoàn trưởng Đồ Phu đều đã hồi phục, các ông cũng nên trở về quân Thiên Sách chuẩn bị cho đại hội đấu võ giữa các quân đoàn. Còn các vị quân đoàn trưởng khác, tôi cũng phải mau chóng tìm họ!"
Diệp Phàm trầm giọng nói. "Rõ, thưa thiếu quân chủ!" Ba quân đoàn trưởng sôi nổi gật đầu.
"À đúng rồi, đây là mấy tâm pháp tu luyện mà tôi chép lại tối qua, các ông cầm lấy tu luyện cho tốt. Chúng có thể giúp các ông nâng cao thực lực đấy.
"Ngoài ra tôi cũng tạo riêng một phương pháp nâng cao thực lực cho Thiên Sách Vệ, tất cả đều ở đây, các ông cầm đi!"
Diệp Phàm lấy ra một cuốn sách đưa cho Mộ Bạch.
"Cảm ơn thiếu quân chủ!"
"Chúng tôi tuyệt đối sẽ không để cho ngài thất vọng!"
Mộ Bạch trịnh trọng hứa hẹn.
"Thiếu quân chủ, khi nào thì ngài trở về quân thiên Sách? Nếu ngài trở về quân Thiên Sách thì nhất định có thể giúp quân Thiên Sách sục sôi ý chí chiến đấu!"
Đồ Phu hỏi Diệp Phàm.
"Chờ khi nào đại hội đấu võ giữa các quân đoàn bắt đầu, tôi sẽ trở về quân Thiên Sách một chuyến!"
Diệp Phàm trả lời.
"Được, chúng tôi ở quân Thiên Sách chờ thiếu quân chủ"
Đồ Phu mỉm cười đáp.