Lúc này, người đàn ông cầm roi thấy Tiểu Bát ngã xuống thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi, quát lớn.
“Hắn đã kiệt sức rồi, không thể tiếp tục khai thác được nữa."
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Không thể tiếp tục khai thác sao?"
Thanh niên kia ánh mắt lạnh băng, liếc nhìn Tiểu Bát rồi lạnh lùng nói: “Đã không thể tiếp tục khai thác, vậy thì cũng không cần giữ lại làm gì, kéo ra ngoài giết đi."
“Mày ... "
Sắc mặt Diệp Phàm lập tức trở nên u ám, tức giận nhìn chẳm chằm vào đối phương, nhưng tên thanh niên chỉ khinh bỉ nhìn hắn: "Sao? Ngươi có ý kiến gì sao?”
Lúc này Diệp Phàm vô cùng phẫn nộ, hai tay siết chặt, hận không thể lao lên cho hắn ta một đấm. Nhưng hiện giờ hắn không có chút lực lượng nào, đành phải cắn răng nhẫn nhịn.
"Tôi không sao ... tôi vẫn có thể tiếp tục khai thác ... "
Lúc này, Tiểu Bát cố gắng bò dậy từ dưới đất, sắc mặt trắng bệch, gắng gượng nói với tên thanh niên kia.
“Còn có thể tiếp tục khai thác? Vậy thì không mau làm việc đi.
"Nếu ai không làm nổi nữa, trực tiếp kéo ra ngoài giết."
Thanh niên kia gào lên đầy sát khí.
Lời nói của hắn ta vừa dứt, tất cả những nô lệ có mặt đều cuống cuồng khai thác Cửu U Thạch, ai nấy đều đột nhiên trở nên hăng hái, liều mạng làm việc.
Tiểu Bát cũng cố gắng gượng dậy tiếp tục làm việc, còn Diệp Phàm thì đè nén lửa giận trong lòng, quay người tiếp tục đào Cửu U Thạch.
"Ngươi phải theo dõi sát bọn chúng cho ta, ai dám lười biếng thì lập tức giết luôn.”
Thanh niên kia ra lệnh cho người đàn ông bên cạnh, tên đó liên tục gật đầu.
Tiếp theo đó, Diệp Phàm và mọi người phải khai thác suốt cả ngày, mãi đến rạng sáng ngày hôm sau mới được cho phép nghỉ ngơi vài tiếng.
Làm việc suốt một ngày trời, ngay cả Diệp Phàm cũng có chút không chịu nổi.
Người hắn vốn đã mang thương tích, nay không được điều dưỡng lại còn bị ép lao động, làm cho vết thương càng trở nên trầm trọng.
"Không thể tiếp tục thế này được, nếu không e là mình sẽ phải bỏ mạng ở đây ... "
Diệp Phàm âm thầm lẩm bẩm, hiện tại hắn đã mất toàn bộ lực lượng, sống chết đều nắm trong tay kẻ khác, ai biết được lúc nào sẽ mất mạng.
Những ngày sống không có chút an toàn nào như này, Diệp Phàm không thể chịu đựng nổi nữa, hắn nhất định phải tiến vào sâu trong Âm Sơn, khôi phục lại lực lượng của mình.
Ngay sau đó, Diệp Phàm lặng lẽ đứng dậy, nhân lúc trời tối lặng lẽ rời khỏi nơi
ở.
Hắn quyết định liều một phen, thử vận may xem có thể lẻn vào sâu trong Âm Sơn hay không.
Chẳng mấy chốc, hắn đã đến lối dẫn vào sâu trong Âm Sơn, trên đường đi, vận may của hắn khá tốt, những lính canh đều đang ngồi thiền nghỉ ngơi, nên không ai phát hiện ra hắn. Dù sao thì bọn lính này cũng không ngờ đám nô lệ bị phong ấn sức mạnh kia lại dám làm ra chuyện gì.
Lúc này, Diệp Phàm ẩn mình sau một tảng đá, ánh mắt chăm chú quan sát bọn lính canh của Hắc Phong Đường đang canh giữ ở lối vào khu vực sâu trong Âm Sơn.
Ánh mắt hắn lóe lên, đang suy nghĩ cách để lẻn vào trong.
Ngay lúc đó, giọng của Tiểu Thương vang lên: "Chủ nhân, có người đến."
Vù!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!