Diệp Phàm nói: "Quân đoàn trưởng Mục, xương tay phải của ông đã nát toàn bộ, kinh mạch đã đứt hết, quả thật rất khó khôi phục!"
Nghe Diệp Phàm nói ánh sáng trong mắt Mục Kình Thiên một lần nữa tắt ngấm. Nhưng câu nói tiếp theo của Diệp Phàm lại làm ông ta cực kỳ vui mừng.
"Nhưng tôi có chữa trị cánh tay cho ông, giúp tay phải của ông lành lại."
Diệp Phàm nhìn Mục Kình Thiên và nói.
"Thật sao thiếu quân chủ?"
Mục Kình Thiên kích động nhìn Diệp Phàm.
"Tất nhiên, tôi nói được làm được."
"Nhưng tôi cần điều chết một loại thuốc mới thì mới có thể chữa trị cho cánh tay này của ông khỏi hoàn toàn."
"Lát nữa tôi sẽ cho người đi mua dược liệu cần thiết rồi tiến hành điều chế. Đến lúc đó, tay phải của quân đoàn trưởng Mục sẽ lành lại như ban đầu!"
Diệp Phàm khẳng định.
"Cảm ơn thiếu quân chủ!"
"Thiếu quân chủ, xin hãy nhận của tôi một lạy!"
Nói xong Mục Kình Thiên quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm.
"Quân đoàn trưởng Mục là tiền bối, sao lại quỳ trước tôi chứ, ông mau đứng lên đi!"
Diệp Phàm vội vàng cất lời.
"À đúng rồi Kình Thiên, ông ta chôn cất con gái chưa?"
Lúc này, Mộ Bạch lên tiếng hỏi.
"Chưa, thi thể của Tú Tú vẫn đang nằm ở nhà tang lễ. Vốn dĩ tôi định báo thù cho con bé rồi mới chôn cất, nào ngờ bản thân lại bị bắt giam"
Mục Kình Thiên thở dài.
"Tôi sẽ cho người chọn một nghĩa trang tốt nhất, ngày mai chúng ta cùng đi đưa tiễn Tú Tú mồ yên mả đẹp."
Diệp Phàm trầm giọng nói.
"Được!"
Mục Kình Thiên gật đầu.
Ở một nơi khác, trụ sở chính của Thanh Môn.
Sau khi Hồng Thiên Sinh biết tin gia tộc Hoàng Bộ bị tiêu diệt, sắc mặt cực kỳ u ám.
"Không ngờ quân Thiên Sách lại có thực lực mạnh như vậy!"
Hồng Thiên Sinh lạnh lùng quát. "Môn chủ, chúng ta có cần tiếp tục ra tay không?" Một vị trưởng lão Thanh Môn dò hỏi.
"Tất nhiên là cần. Lần này cho dù chiến thần Thiên Sách tới, tôi cũng phải khiến quân Thiên Sách trả giá đắt!"
"Thông báo phong tỏa Kim Lăng, tuyệt đối không được để cho lũ quân Thiên Sách kia chạy mất. Đợi mười vạn đệ tử Thanh Môn đến đủ, tôi sẽ bắt đám người này. chôn cùng con trai tôi!"
Hồng Thiên Sinh gầm lên, trên mặt lộ rõ sát ý.
Trong phân điện điện Long Vương ở quận Giang Bắc.
Chủ phân điện Tống Mạch vô cùng kinh ngạc khi biết tin gia tộc Hoàng Bộ bị diệt.
Lúc này, điện thoại của hắn ta đổ chuông. Hắn ta vừa mới bắt máy, sắc mặt lập tức thay đổi, gật đầu lia lịa nói: "Vâng, Long Thủ đại nhân yên tâm, tôi nhất định sẽ Tìm ra hung thủ tiêu diệt gia tộc Hoàng Bộ, tuyệt đối không để cho bọn chúng chạy thoát!"
"Thông báo triệu tập toàn bộ thành viên của phân điện đi tìm hung thủ đã tiêu diệt gia tộc Hoàng Bộ, tuyệt đối không được để cho bọn họ chạy thoát. Ngày mai Long Thủ đại nhân sẽ đến đây!"
'Tống Mạch lập tức dặn dò thuộc hạ.
Trong một biệt thự nào đó ở Đế Đô.
"Khốn kiếp! Người của quân Thiên Sách đúng ta to gan liều lĩnh, dám động vào gia tộc Hoàng Bộ!"
Một lão giả râu tóc bạc phơ đập tách trà trong tay xuống đất, giận dữ quát.
Ông ta là Hoàng Bộ Quyền, chú ruột của Hoàng Bộ Thánh. Ông ta là quan nhị phẩm, năm giữ chức vị quan trọng ở Long quốc, quyền lực cực lớn!
"Quân đoàn nào cách Kim Lăng gần nhất?"
Hoàng Bộ Quyền hỏi thuộc hạ.
"Thưa đại nhân, là quân Bạo Hùng. Bọn họ trú quân ở nơi cách Kim Lăng chưa đầy hai trăm kilomet."
Thuộc hạ báo cáo.
"Lập tức liên lạc với quân chủ quân Bạo Hùng cho. tôi!"
"Còn nữa, lập tức thông báo cho sở tuần tra phái cao thủ tới Kim Lăng, tuyệt đối không được để cho một tên hung thủ nào chạy thoát, nếu không tôi sẽ tố cáo bọn họ trước mặt bệ hại!”
Hoàng Bộ nghiêm nghị nói.
Nhà họ Dương ở Đế Đô.
"Gia chủ, nhị gia đã trở về sở giám sát rồi."
Lúc này, một người hầu của nhà họ Dương bước nhanh tới báo cáo cho gia chủ, người mà y nhắc đến là Dương Lâm, cha của Dương Mạc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!