Chẳng lẽ là do tháp Thương Khung?
Ngay lập tức, Diệp Pham nhớ lại anh sáng kỳ dị vừa rồi, bèn hỏi nhỏ Tiểu Thương: "Tiểu Thương, Lôi Phá đột nhiên nhận ta làm chủ là do ngươi sắp đặt sao?"
"Vâng, thưa chủ nhân!" Tiểu Thương đáp lại không chút do dự.
"Ngươi làm thế nào vậy?" Diệp Phàm hỏi tiếp, trong mắt hiện rõ vẻ tò mò.
"Chuyện này ... Sau này chủ nhân tự khắc sẽ hiểu." Tiểu Thương cười khẽ, giữ lại bí mật khiến Diệp Phàm dù tò mò nhưng cũng không hỏi thêm nữa.
Hắn nhẹ giọng bảo: "Đứng lên đi.”
Lôi Phá lập tức đứng dậy, ôm quyền cung kính: "Chủ nhân, vừa rồi thuộc hạ mạo phạm, mong người lượng thứ!"
"Không sao cả."
Diệp Phàm khẽ lắc đầu, không để bụng.
Đúng lúc này, người đàn ông để tóc dài kia liếc Diệp Phàm: "Không ngờ cậu lại có liên quan đến điện Thương Khung, còn nắm giữ cả Đế Binh trong tay, bảo sao thực lực mạnh đến vậy!"
Vù!
Diệp Phàm liếc mắt nhìn sang ông ta, giọng lạnh lùng: "Chúng ta còn chưa phân thắng bại, đánh tiếp đi."
"Ngươi dám động đến chủ nhân ?! "
Lôi Phá nhìn người đàn ông tóc dài, biểu cảm trở nên lạnh lùng, trong tay thình lình xuất hiện một cây trường thương màu tím lập lòe ánh chớp, uy lực khủng bố tỏa ra từ người hắn ta chẳng thua kém người đàn ông tóc dài kia là bao.
Người đàn ông tóc dài đưa mắt nhìn qua Lôi Phá, rồi lại nhìn tháp Thương Khung giữa không trung, cuối cùng trầm giọng nói với Diệp Phàm: "Hôm nay nể mặt điện Thương Khung, tôi tạm tha cho cậu. Nhưng nhớ cho kỹ, tôi nhất định sẽ đoạt lại Lò Luyện Thiên!”
Nói rồi, ông ta xoay người rời đi, hai kẻ đi theo cũng lặng lẽ rút lui cùng ông ta.
Ánh mắt Diệp Phàm lúc này chuyển sang phía Lôi Phá, hỏi thẳng: "Hiện tại, trong điện Thương Khung còn ai sống sót không?"
"Bẩm chủ nhân, năm xưa trong đại chiến ấy, người của điện Thương Khung tử vong vô số, kẻ sống thì thân tàn ma dại, thế lực cũng hoàn toàn tan rã. Hiện giờ ngay cả thuộc hạ cũng không biết rõ liệu có còn ai sống sót hay không. Nhưng nếu họ vẫn còn tồn tại thì sự xuất hiện của tháp Thương Khung chắc chắn sẽ khiến họ cảm ứng được, đến lúc đó, họ nhất định sẽ tìm đến!"
Lôi Phá nhìn Diệp Phàm, trả lời.
"Một khi đã như vậy, từ nay ngươi theo ta đi!" Diệp Phạm nói thẳng với Lôi Phá. Trong chuyến đi tới Tần tộc lần này, kiểu gì cũng sẽ xảy ra một trận đại chiến, nếu có một vị cao thủ như Lôi Phá đi cùng, hắn sẽ thấy yên tâm hơn phần nào.
Dù hắn chưa rõ thực lực cụ thể của Lôi Phá, nhưng hắn cảm giác thực lực của đối phương không hề kém. Chỉ riêng danh hiệu Chiến Tướng điện Thương Khung năm xưa đã đủ để chứng minh kẻ này không thể yếu được.
"Vâng, chủ nhân!"
Lôi Phá khom người đáp.
Ngay sau đó, Diệp Phàm dẫn theo Lạc Trì Ngư và Lôi Phá, cưỡi Bá Hổ Thương Thiên, tiếp tục hướng về phía Thần Vực.
Nhoáng cái đã qua hơn nửa ngày, ba người một hổ cũng tới được biên giới giữa Thiên Vực và Thần Vực.
"Đứng lại! Cướp đây!"
Đúng lúc này, một đám yêu thú phi hành bỗng xuất hiện trước mặt mấy người Diệp Phàm. Trên lưng mỗi yêu thú đều có người đứng, tay lăm lăm binh khí, khí tức sát phạt ngút trời, kẻ nào kẻ nấy đều đạt đến Thần Vương Cảnh, thậm chí có cả Thần Hoàng Cảnh!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!