Tại Thiên Vực, một trong chín vực của Thần Giới!
Ấn sâu trong một dãy núi nào đó là một thung lũng cực kỳ yên tĩnh. Giữa thung lũng là mấy tòa nhà trông khá hoành tráng!
Đúng lúc này, Diệp Phàm và Diệp Mạc đang cưỡi trên lưng Thương Thiên Bá Hổ, vừa đáp xuống đây!
"Đây là nơi ở của bảy mạch mấy người à?" Diệp Phàm nhìn cảnh tượng trước mắt, giọng hơi trầm xuống.
"Bảy mạch phân bố rải rác khắp Thần Giới. Chỗ này là địa bàn của mạch mạnh nhất." Diệp Mạc giải thích: "Nhưng lần này, vì để chào đón đón cậu, mấy người đứng đầu sáu mạch kia đều có mặt ở đây hết rồi!"
Chuyện là trước đó, Diệp Mạc đã chạy tới Ngũ Hành Kiếm Tông báo tin cho Diệp Phàm, nói là bảy mạch muốn quy thuận dưới trướng hắn, cùng nhau vực dậy Diệp tộc, mời hắn qua đây gặp mặt mấy vị đứng đầu bảy mạch. Diệp Phàm nghe xong cũng không hề ngần ngại, gật đầu đáp ứng ngay! Thế nên hắn mới theo Diệp Mạc tới đây.
Sau đó, hai người nhảy khỏi lưng hổ, đi thẳng vào thung lũng.
Trong thung lũng, có khá nhiều người hoặc đang tu luyện hoặc đang tỉ thí. Bọn họ đều là người thuộc chi thứ của Diệp tộc.
Thấy Diệp Phàm, đám người này lập tức đổ dồn ánh mắt về phía hắn, bắt đầu xì xào bàn tán.
Diệp Phàm chỉ thờ ơ lướt mắt nhìn qua đám đông, mặt lạnh tanh, rồi cùng Diệp Mạc đi thẳng vào tòa nhà chính giữa.
Bên trong tòa nhà là một sảnh lớn. Bảy chiếc ghế đã được bày biện sẵn, trên mỗi ghế đều có người ngồi, khí thế tỏa ra cực kỳ áp đảo. Đứng cạnh bọn họ còn có không ít người khác.
Bảy vị đang ngồi chính là những người đứng đầu bảy chi thứ của Diệp tộc. Số còn lại là trưởng lão, người thừa kế các kiểu của bảy mạch.
Vút! Vút! Vút!
Diệp Phàm và Diệp Mạc vừa bước vào sảnh, ánh mắt của tất cả mọi người trong bảy mạch đã lập tức dán chặt vào Diệp Phàm.
"Gia chủ, đây chính là tộc trưởng Diệp tộc!" Diệp Mạc quay sang nói với người ngồi ở ghế chính giữa.
Bây giờ bảy mạch này đều đã được phát triển thành các gia tộc riêng lẻ, nên người trong mạch đều gọi người đứng đầu là Gia chủ!
Lúc này, Diệp Phàm và bảy vị gia chủ nhìn thẳng vào mắt nhau, bầu không khí có chút gì đó kỳ lạ.
Cậu là cái người tự xưng tộc trưởng Diệp tộc đấy hả?" Người ngồi giữa lên tiếng hỏi, nhìn Diệp Phàm dò xét.
Ông ta là Diệp Vân Tiêu, gia chủ của mạch mạnh nhất.
"Không phải mấy người gọi tôi tới à? Giờ lại hỏi tôi là ai? Muốn hỏi lại cho chắc à?" Diệp Phàm lạnh nhạt đáp.
"Cậu nói cậu là tộc trưởng Diệp tộc, có bằng chứng gì không?" Một gia chủ khác nhìn Diệp Phàm, trầm giọng hỏi.
Xoẹt!
Diệp Phàm giơ thẳng chiếc nhẫn Thiên Đế Giới ra, giọng lạnh buốt: "Cái này đủ chưa?"
Bảy gia chủ nhìn thấy chiếc nhẫn Thiên Đế Giới - thứ tượng trưng cho thân phận tộc trưởng Diệp tộc - đồng tử ai nấy đều co rụt lại, mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên xen lẫn bàng hoàng.
Dù trước đó, bọn họ cũng chưa từng được tận mắt thấy Thiên Đế Giới bao giờ, nhưng trong sách cổ của Diệp tộc truyền lại, bọn họ đều đã thấy hình ảnh của nó và biết rõ chỉ có tộc trưởng Diệp tộc mới được đeo Thiên Đế Giới!
Hơn nữa, nghe đồn trong Thiên Đế Giới chứa cả nui tài nguyên tu luyện quý giá nhất của Diệp tộc, cùng đủ loại công pháp, bí thuật thượng thừa. Nói trắng ra, Thiên Đế Giới chính là một kho báu di động của Diệp tộc!
Soạt! Soạt! Soạt!
Ngay lập tức, ánh mắt của đám người trong bảy mạch đang quan sát chiếc nhẫn bắt đầu lóe lên những tia sáng phức tạp. Vài kẻ còn không thèm giấu giếm ánh mắt tham lam, thèm thuồng.
"Không ngờ cậu đúng là tộc trưởng Diệp tộc thật." Diệp Vân Tiêu lúc này mới lên tiếng, nhìn Diệp Phàm, giọng đều đều nhưng có chút khác lạ: "Tuổi còn trẻ thế này đã làm tộc trưởng, xem ra chi chính Diệp tộc bây giờ chắc chỉ còn mỗi mình cậu thôi nhỉ?"
"Việc này thì liên quan gì đến chuyện mấy người gọi tôi tới hôm nay?" Diệp Phàm nhếch mép, giọng thờ ơ: "Chẳng phải mấy người bảo bảy mạch định quy thuận tôi, cùng nhau xây dựng lại Diệp tộc sao?"
"Chúng tôi đúng là có ý đó." Diệp Vân Tiêu hùng hồn nói: "Dù năm xưa bất đắc dĩ phải phản bội Diệp tộc, nhưng bao năm nay chúng tôi vẫn luôn cố gắng, nuôi chí gây dựng lại Diệp tộc, rửa sạch vết nhơ quá khứ, để tên tuổi Diệp tộc lại một lần nữa làm mưa làm gió khắp nơi. Nay cậu xuất hiện, có tộc trưởng ở đây, chúng tôi càng thêm tự tin. Tôi tin chắc Diệp tộc nhất định sẽ được phục hưng!"
Nghe bài diễn văn sướt mướt này, người khác chắc cảm động rớt nước mắt. Nhưng Diệp Phàm lại phán một câu xanh rờn: "Thế thì sao còn chưa quỳ xuống chào mừng tộc trưởng đi?"
"Ơ'?"
Câu hỏi thẳng thừng của Diệp Phàm làm Diệp Vân Tiêu đứng hình, sắc mặt của những người khác cũng liên tục biến đổi.
Diệp Vân Tiêu vội chữa cháy: "Tộc trưởng, đúng ra thì chúng tôi phải hành lễ với cậu. Nhưng giờ có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết trước!"
"Chuyện gì?" Diệp Phàm khoanh tay, vẻ mặt kiểu "nói nghe xem".
"Bao năm nay, người của bảy mạch chúng tôi bị các thế lực khác chèn ép, bóc lột nên thiếu thốn tài nguyên lắm, khó mà mạnh lên được." Diệp Vân Tiêu vào thẳng vấn đề: "Muốn xây dựng lại Diệp tộc thì phải có đủ tài nguyên. Mà nghe nói trong Thiên Đế Giới này có cả kho tài nguyên quý giá của Diệp tộc. Hay là cậu tạm giao nhẫn cho chúng tôi quản lý, để chúng tôi dùng tài nguyên đó nâng cao thực lực, thì việc gây dựng lại Diệp tộc sẽ chắc chắn hơn nhiều!"
'Đúng đấy, đúng đấy! Thiên Đế Giới quý giá như thế, cậu giữ một mình nguy hiểm lắm! Cứ giao cho chúng tôi giữ hộ cho an toàn!" Mấy gia chủ khác cũng lập tức hùa theo.
"Nói một thôi một hồi, hóa ra mục đích thật sự của mấy người là cái nhẫn này, chứ không phải muốn quy thuận tôi, đúng không?" Diệp Phàm nhìn đám người, cười khấy.
"Sao cậu lại nói thế? Chúng tôi thật lòng muốn quy thuận mà, chỉ là ... " Một gia chủ vội giải thích.
Nhưng Diệp Phàm đã lân tiếng cắt ngang lời của đối phương: "Thôi! Khỏi nói nhiều! Đã muốn quy thuận tôi, về lại Diệp tộc, thì lập tức quỳ xuống! Đây là cơ hội cuối cùng của mấy người!"
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!