Vút!
Ngay lúc này, bóng người Đường Sở Sở xuất hiện, cô mặc một bộ váy trắng, cả người tỏa ra khí chất thanh lãnh, như một vị Cửu Thiên Huyền Nữ, thánh khiết mà cao vời vợi, không ai dám khinh nhờn!
"Sở Sở!"
Diệp Phàm nhìn thấy Đường Sở Sở xuất hiện, kích động hét lên.
"Anh Tiểu Phàm!”
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, cũng khó nén nổi sự xúc động, lao thẳng vào lòng hắn.
Ngay tức khắc, đôi tình nhân sau hơn nửa năm xa cách cuối cùng cũng trùng phùng, ôm chặt lấy nhau!
"Anh Tiểu Phàm, em rất nhớ anh!"
Đường Sở Sở rúc vào lòng Diệp Phàm, giọng nói đầy sự thân thiết và nũng
nịu.
"Sở Sở, anh cũng rất nhớ em!"
"Anh còn định đi tìm em đây, không ngờ lại để em tìm đến trước!"
"Xin lỗi em, Sở Sở!"
Diệp Phàm ôm chặt Đường Sở Sở, vẻ mặt tràn đầy áy náy.
"Anh Tiểu Phàm, đừng nói xin lỗi, anh không có lỗi với Sở Sở!"
"Em vẫn luôn chờ mong ngày được gặp lại với anh, ngày hôm nay cuối cùng cũng đã đến!”
Đường Sở Sở ngước lên nhìn Diệp Phàm, ánh mắt tràn đầy thâm tình.
Đột nhiên Diệp Phàm không kìm được xúc động, cúi xuống hôn Đường Sở Sở.
Giữa bao ánh mắt ngỡ ngàng của các cường giả đến từ các thế lực lớn, đôi uyên ương đã không chút ngại ngùng trao nhau một nụ hôn cuồng nhiệt sau thời gian dài xa cách!
Mà lúc này, sắc mặt thánh tử Càn Khôn đã xanh như gan lợn, trong mắt đầy lửa giận, như muốn bốc cháy!
Đường Sở Sở chính là người mà thánh tử Can Khôn đã xác định là người phụ nữ của han ta, dù đối phương luôn tỏ ra lạnh nhạt với hắn ta, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn han ta một lần, nhưng ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Đường Sở Sở, hắn ta đã xem cô như bảo vật độc chiếm, là người mà ngoài hắn ta ra, bất kỳ người đàn ông nào cũng không được phép chạm vào! Nhưng hiện tại, ngay trước mắt hắn ta, trước mặt vô số cường giả, Đường Sở Sở lại ôm ấp và hôn một người đàn ông khác, quan trọng nhất, người này lại chính là người hắn ta muốn giết! Sự nhục nhã này, sự phẫn nộ này, một người cao cao tại thượng như thánh tử Càn Khôn sao có thể chấp nhận ?!
A !!!
Ngay khoảnh khắc này, sắc mặt của thánh tử Càn Khôn trở nên dữ tợn, hắn ta gầm lên giận dữ, sát ý trên người bộc phát cuồn cuộn, mạnh đến mức khiến toàn bộ người trên đại lục Thần Kiếm đều cảm thấy khó thở. Không gian xung quanh hắn ta vặn vẹo, rạn nứt, dường như không thể chịu nổi cơn phẫn nộ ngút trời của hắn ta!
"Vút vút vút !!! "
Lúc này, bà lão từng đưa Đường Sở Sở đi và đám người Linh Lung - sư muội của Đường Sở Sở đến đây, nhìn thấy tình huống trước mắt, sắc mặt bọn họ cũng biến đổi!
"Đại sư tỷ đây là ... "
Linh Lung trợn to mắt, che miệng lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc, cô ấy không thể tin được vị sư tỷ lúc nào cũng cao lãnh, thánh khiết trong lòng mình lại có một mặt mãnh liệt như thế này!
Còn bà lão kia khi thấy cảnh tượng này, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhất là khi bà ta nhìn thấy biểu hiện đáng sợ của thánh tử Càn Khôn lúc này, trong lòng càng thêm run rẩy, bà ta vội lao tới, lớn tiếng quát: "Sở Sở, con đang làm cái gì vậy?"
Ngay khi bà lão quát lớn, Diệp Pham và Đường Sở Sở mới kết thúc nụ hôn. Diệp Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương, giọng nói trầm xuống: "Là bà!"
"Vút!"
Bà lão kia nhìn thấy Diệp Phàm, sắc mặt đột nhiên đại biến, lộ rõ vẻ khó tin, thất thanh nói: "Sao lại là ngươi? Sao ngươi ... ngươi vẫn còn sống?"