Cả người Diệp Phàm lóe sáng, giống như hóa thành chân long, phóng lên cao, tránh thoát một chưởng này.
Ầm!
Một chưởng này đánh lên núi Phú Sĩ, đục một lổ sâu không thấy đáy lên trên núi Phú Sĩ.
Diệp Phàm lại về tới mặt đất, thở hồng hộc.
Một chiêu vừa rồi cũng là tuyệt kĩ trong Ngự Long Quyết, mượn dùng long khí làm chính mình có thể bay như chân long trong một thời gian ngắn ngủi.
Nhưng chiêu này cũng cực kỳ tiêu hao lực lượng.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, lực lượng của Diệp Phàm đã hao hơn nửa.
Vị lão tố Thiên Chiếu thần cung kia đang nhìn chằm chằm Diệp Phàm, phun máu, quỳ gối trên mặt đất, hư tượng của Thiên Chiếu Thần cũng hóa thành hư vô.
Hiển nhiên với thực lực của đối phương, liên tục thi triển hai lần công kích như này đã là cực hạn, tất nhiên nếu đối phương còn có thế sử dụng thêm một lần nữa, Diệp Phàm thật sự không thể ngăn cản được.
Lúc này Diệp Phàm và lão tổ của tam đại
thần cung đều bị thương nặng.
Không khí tại hiện trường vô cùng áp lực.
Quốc chủ Anh Quốc đứng nơi xa nhìn chằm chằm Diệp Phàm, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh.
“Đi giết hắn!”
Quốc chủ Anh Quốc hét lớn, đám thị vệ bên cạnh ông ta cầm vũ khí xông về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm lạnh mặt, vung kiếm giết chết những người này.
Mặc dù lực lượng của hắn không còn nhiều, nhưng vẫn đủ đế đối phó với đám người này.
Sau đó Diệp Phàm nhìn chằm chằm quốc chủ Anh Quốc, lạnh lùng quát: “Xem ra ngươi đang vội vàng tìm chết.”
Nói xong Diệp Phàm cầm kiếm đi về phía quốc chủ Anh Quốc.
Quốc chủ Anh Quốc biến sắc, sắc mặt cực kỳ khó coi, thân thể không ngừng lùi về sau, sợ đến mức ngã bệt trên mặt đất.
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”
Quốc chủ Anh Quốc kêu lên.
“Làm gì? Tất nhiên là tiễn ngươi lên đường.”