Hắn hừ một tiếng rồi nói: "Cho dù tất cả các người ra tay thì tôi cũng chẳng sợ gì. Nhưng tôi không thể để hung thủ thật sự ung dung ngoài vòng pháp luật."
Hắn đi qua đám người, nhìn chằm chằm Triệu Phong rồi cười lạnh và nói: "Ai cũng đã xem nhẹ mày, không ngờ mày lại đánh tan được Triệu gia. Mặc dù phía sau ván cờ này có người khác, nhưng không thể không nói diễn xuất của mày thật không tệ."
Triệu Phong nhìn vào mắt Tần Thiên, có tật giật mình nên nhịn không được run lên một cái.
Sau đó anh ta thẹn quá hoá giận quát: "Họ Tần, tao không hiểu mày đang nói cái gì. Mày giết cha, anh và chú tao, chẳng lẽ mày còn muốn chống chế sao?"
Tần Thiên nhịn không được bật cười.
"Rất tốt. Nếu mày chưa từ bỏ ý định thì tao cho mày gặp một người."
Một người?
Mọi người ngây ra một lúc, không biết Tần Thiên còn có giúp đỡ gì vào lúc này.
Chỉ nghe tiếng động cơ gào thét, bên ngoài có một chiếc Land Cruiser lao tới rồi đậu lại ngoài sân.
Cửa xe mở ra, ở ghế lái có một cô gái mặt lạnh mặc đồ tím bó sát, dáng người nóng bỏng nhảy xuống.
Ở ghế lái phụ là một người đàn ông trung niên vác một thanh loan đao dài.
Trên người họ đều tràn ngập sát khí.
Nhìn thấy họ, Liêu Kiệt cười lạnh và nói: "Hóa ra là tụi mày. Trận chiến ở Vọng Giang Lâu là hời cho tụi mày. Hiện tại tụi mày cảm thấy còn có thể sống sót trở về sao?"
Lúc ở Vọng Giang Lâu, hắn ta đã chứng kiến thực lực của Thiết Ngưng Sương và Mã Hồng Đào.
Không thể không nói là rất mạnh.
Nhưng Liêu Kiệt cảm thấy nếu hắn ta dùng ra thực lực chân chính thì hoàn toàn có thể giết chết Mã Hồng Đào và Thiết Ngưng Sương.
Mã Hồng Đào và Thiết Ngưng Sương không để ý đến đám người mà kéo cửa xe phía sau ra, trầm giọng nói: "Triệu Tam gia, đến lượt ông ra sân."
Triệu Tam gia?
Nghe thấy xưng hô vừa quen thuộc vừa xa lạ này, đám người đều ngây ra một lúc.
Sau đó họ nhìn thấy Triệu Thiên Cơ ôm ngực đi xuống từ trên xe, ai cũng kinh ngạc há to miệng.
Nhất là bọn người Triệu Phong và Liêu Kiệt.
Sao có thể?
Không phải Triệu Thiên Cơ chết rồi sao?
Tại sao ông ta lại xuất hiện ở nơi này?