"Yên tâm đi, đến lúc đó Tần Thiên và An Quốc không ai chạy thoát!" Trong mắt Triệu Thiên Cơ lộ ra một tia âm tàn.
Ngày hôm sau, ông ta đã chuẩn bị ổn thỏa.
Mặc dù Vân Xuyên cách Nam Giang không xa, nhưng vì thể hiện ra thân phận nên ông ta chọn cách lên đường bằng máy bay trực thăng.
Hơn nữa không phải bay thẳng đến tỉnh Nam Giang mà lại ghé qua mấy thành phố khác để lần lượt đến gặp những gia tộc quyền thế ở đây.
Khi đến nơi, ông ta không trực tiếp đi gặp An Quốc mà lại triệu tập nhà họ Phan, họ Lý gia và họ Giả vốn là ba hổ tỉnh thành đến gặp mặt.
Còn họ nói cái gì thì người ngoài không được biết.
Ông ta làm như thế có dụng ý quá rõ ràng, đó chính là kích động thủ hạ của An Quốc.
Đây cũng là đòn ra oai phủ đầu An Quốc.
Lần này An Quốc dùng năm chữ "Ám sát đáng xấu hổ" để vả mặt nhà họ Triệu, nhưng theo Triệu Thiên Cơ là đang vả mặt mình và con trai Triệu Khải mới đúng.
Cho nên ông ta muốn để An Quốc biết mình đến là có âm mưu.
Mãi cho đến giữa trưa máy bay trực thăng của Triệu Thiên Cơ mới đáp xuống sân nhà họ An.
An Quốc đều sớm nhận được tin tức.
Có câu nói là hai nước giao chiến, không chém sứ giả. Huống chi dù nói thế nào thì Triệu Thiên Cơ cũng là nhân vật số hai của nhà họ Triệu.
Cho nên An Quốc đã dẫn thủ hạ Võ Thiên Vương Hồ Bân, Tài Thiên Vương Ninh Thông và Truy Phong cùng long trọng nghênh đón.
Triệu Thiên Cơ đi thẳng vào vấn đề: "Nhà họ Triệu đã thu được thư của An lão. Chẳng qua tôi cảm thấy trong này nhất định có hiểu lầm. Nhà họ Triệu và An lão luôn nước giếng không phạm nước sông, sao lại phái người đến ám sát."
"Để xoá bỏ hiểu lầm, anh hai của tôi cố ý phái tôi tới để nói rõ với An lão."
"An lão, chúng ta phải hòa khí sinh tài."
An Quốc cười nói: "Triệu tổng nói hay lắm, tôi cũng nghĩ như vậy. Triệu tổng, anh bay từ Vân Xuyên tới đây, trên đường đi vòng qua mấy thành phố xung quanh Nam Giang."
"Đi vào tỉnh thành không tới gặp lão già này mà đi gặp người khác trước. Triệu tổng thật sự không ngại cực khổ."
Triệu Thiên Cơ cười lạnh, ông ta đi gặp người phụ trách những gia tộc khác rồi cố ý lộ tin cho An Quốc biết.
Thứ nhất, ông ta thật sự muốn xúi giục vài người.
Thứ hai là muốn làm An Quốc ghê tởm.
"An lão không cần lo lắng. Tôi đi gặp người phụ trách mấy gia tộc này chỉ để hợp tác. Cũng may bọn họ đều đã biểu thị, nguyện ý hợp tác với nhà họ Triệu. An lão, chẳng lẽ ông muốn ngăn cản sao?"
Rốt cục Hồ Bân nhịn không được mà lạnh lùng nói: "Triệu Thiên Cơ, ông có ý gì?"
"Muốn kéo người đi dưới mắt chúng tôi sao? Xin ông mở mắt ra nhìn cho rõ, nơi này là Nam Giang, không phải là Vân Xuyên! Không phải chỗ ông được làm ẩu!"
"Võ Thiên Vương danh bất hư truyền, tính tình rất táo bạo." Triệu Thiên Cơ ung dung nói một câu, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Phía sau ông ta có hai Thái Bảo. Theo thứ tự là Lý Chí Kiên đứng thứ năm và Khổng Long thứ sáu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!