An Quốc thở dài: "Cậu ta không nên thân hoặc là gây họa gì ở bên ngoài thì anh có thể nói với tôi. Anh và tôi quen biết nhiều năm như vậy, không nên vì chút chuyện nhỏ này mà phản bội tôi."
"Cụ ông, ngài có ý gì, tôi ——" Trên mặt lão Lưu tràn đầy hoảng sợ, muốn giải thích cái gì đó.
Truy Phong lạnh lùng nói: "Là ông tiết lộ hành tung của cụ ông cho nhà họ Triệu đúng không? Bọn chúng đã phái sát thủ tới."
Lão Lưu bịch một tiếng quỳ xuống đất khóc ròng.
"Cụ ông tha mạng! Bọn chúng lấy con tôi ra uy hiếp, tôi thực sự... Không có cách nào!"
An Quốc thở dài mà nói: "Con của anh thật sự không nên thân. Sau khi tốt nghiệp không đi làm việc đàng hoàng mà mê cờ bạc. Anh yên tâm đi, sau khi anh chết tôi sẽ tìm người dìu dắt nó, hi vọng nó có thể đi lên đường ngay lần nữa."
Lão Lưu cắn răng, đỏ mắt mà nói: "Cụ ông, không thể tha cho tôi sao?"
An Quốc thở dài: "Anh vi phạm quy tắc, đụng vào giới hạn cuối rồi, tôi cũng không có cách nào."
Lão Lưu còn muốn nói gì đó thì Truy Phong đã khoát tay một cái, hai tên thuộc hạ đã kéo lão Lưu vào trong rừng.
An Quốc thế này mới cười nói với Tần Thiên: "Việc xấu trong nhà làm Tần tiên sinh chê cười rồi. Lên xe đi."
Nói xong, ông ta còn đích thân giúp Tần Thiên kéo cửa xe ra.
Tần Thiên cười nói: "Cụ ông, tôi không đi với mọi người được, phải trực tiếp về Long Giang."
"Tôi cố ý thả một sát thủ đi là muốn nói cho chúng biết kẻ báo tin cho chúng ta người trong nhà họ Triệu. Đến lúc đó tôi đoán họ sẽ đấu tranh nội bộ một thời gian, không rảnh mà đối phó chúng ta."
"Hơn nữa ngày mai ông có thể gửi thư chất vấn nhà họ Triệu. Bọn họ đột nhiên ám sát làm trái đạo nghĩa, có thể dựa vào chuyện này để cảnh cáo một chút."
An Quốc thấy Tần Thiên đã quyết định thì không giữ lại nữa.
Ông ta cười nói: "Nhà họ Triệu Vân Xuyên mơ ước Nam Giang đã lâu. Sự kiện lần này sẽ làm họ tạm thời im lặng. Nhưng sớm muộn gì Vân Xuyên và Nam Giang cũng không tránh khỏi một trận đại chiến."
"Anh Tần, cậu đừng trách tôi lôi kéo cậu không buông, Long thành của cậu cũng nằm trong Nam Giang, chúng ta là một tập thể. Đến lúc đó cậu không thể khoanh tay đứng nhìn đúng không?"
Tần Thiên cười khổ: "Cụ ông, có người chơi cờ cao siêu như ông cộng thêm tên thuộc hạ không biết xấu hổ như Truy Phong thì ông cảm thấy tôi có cơ hội khoanh tay đứng nhìn sao?"
An Quốc cười ha ha rồi lên xe rời đi dưới sự bảo vệ của đám người Truy Phong.
Trước khi đi, Truy Phong cười nói với Mã Hồng Đào: "Mặc dù lão đại của anh không đáng tin cậy, nhưng tôi nhìn ra được anh rất đáng tin. Ông anh, chờ mong có cơ hội lĩnh giáo uy lực của Miêu Đao."
Mã Hồng Đào trầm giọng đồng ý.
Nhiệm vụ đã kết thúc.
Thiết Ngưng Sương rất vui vẻ, cô thở ra một hơi rồi cười hì hì và nói: "Cảm ơn anh Thiên."
Tần Thiên nhíu mày: "Vì sao cám ơn tôi? Bởi vì tôi để chân cô trúng đao sao?"
Thiết Ngưng Sương cười nói: "Cám ơn anh cho tôi cơ hội làm nhiệm vụ, hiện tại tôi cảm thấy mình trưởng thành rất nhiều."
Tần Thiên cười nói: "Về sau nên hạn chế dùng mánh lới cố ý để đối phương chém một đao lên người, giả bộ thất bại này. Con gái xinh đẹp mà trên người toàn là vết sẹo thì tôi không biết giải thích sao với cha và ông nội của cô nữa."
Thiết Ngưng Sương thè lưỡi và nói: "Biết rồi biết rồi, tôi lái xe, anh Thiên, anh Minh, lão Mã mau lên xe!"
"Anh nói cái gì? An Quốc sớm đã mai phục, kẻ mật báo cho bọn họ là người nhà họ Triệu?" Nghe lão Ngũ báo cáo, Triệu Khải lập tức muốn nổ tung.
Triệu Húc đã làm tổn thất ba Thái Bảo, gia tộc nhất định sẽ hỏi tội.
Vì thế anh ta tung ra một chiêu, đoán được An Quốc đến Thần Long Quan đánh cờ nên sẽ không có bao nhiêu người bảo vệ.
Lấy thực lực của Giang Tả Ngũ Quỷ thì chuyện này nhất định có thể thành công.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!