Nghe thấy trong màn đêm đằng xa truyền đến tiếng bước chân, người áo đen nâng mí mắt lên.
Tiếng bước chân rất khẽ này xen lẫn với tiếng gió và thủy triều làm người bình thường không cách nào nghe thấy được. Nhưng nó lại không thoát khỏi tai mắt của người áo đen, đây gần như đã là một loại bản năng.
Hắn ta nhìn về hướng đối diện.
Một thanh niên vóc người thon gầy mặc áo vải, mang giày vải đang chậm rãi đi tới.
Đất đá nằm ngổn ngang lởm chởm nhưng anh ta bước đi vững vàng đến lạ thường, hơn nữa mỗi một bước chân như đã được đo đạc kỹ nên không sai lệch chút nào.
Bên hông của anh ta có treo một thanh loan đao dài và mảnh, bàn tay nắm chặt chuôi đao.
Cứ như bàn tay này là một phần của thanh đao hoặc là thanh đao chỉ là phần cánh tay kéo dài ra mà thôi.
Rốt cục người áo đen trên tảng đá bên bờ sông cũng thay đổi sắc mặt.
"Đao tên là Truy Phong, tên người cũng là Truy Phong."
"Anh chính là Truy Phong?"
Truy Phong gật gật đầu, đôi mắt như sao trời nhìn chằm chằm người đàn ông đứng trên tảng đá.
"Tây Bắc Cuồng Đao?"
Người đàn ông gật đầu: "Tây Bắc, Giải Câu."
Truy Phong: "Có thể bắt đầu chưa?"
Giải Câu: "Bất cứ lúc nào."
Truy Phong không nói thêm gì nữa mà rút đao xông tới.
Khi anh ta chưa rút đao thì đao nằm bên hông, khi rút đao ra thì đột nhiên lao lên không trung.
Một tia sắc lạnh như con rắn bạc nhảy vọt đến chém toạc màn đêm chỉ trong nháy mắt, đã đâm đến dưới bẹ sườn của Giải Câu.
Những động tác liên tục này lưu loát liền mạch, thực sự là quá nhanh!
Đồng tử của Giải Câu co rụt lại.
Hắn ta biết đao của Truy Phong rất nhanh, trong lòng đã chuẩn bị tinh thần trước.
Nhưng hắn ta phát hiện mình vẫn đánh giá thấp tốc độ của Truy Phong.
Hắn ta vốn đã chuẩn bị rất nhiều chiêu thức phòng ngự, thế mà đều không dùng được.
Hắn ta gầm lên một tiếng rồi vội vàng rút lui!
Giải Câu nghĩ rằng rút lui có thể né tránh được đao của Truy Phong, sau đó có thể trở tay phản công mãnh liệt.
Không nghĩ tới cả người Truy Phong như dung hợp với thanh đao, trường đao trong tay anh ta như bóng với hình.
Giải Câu giật mình.
Hắn ta tiếp tục rút lui!
Lui rồi lại lui!
Mãi đến khi cảm thấy dưới chân lạnh buốt, hắn ta mới biết mình đã lui đến mực nước sông.
Dựa theo tốc độ này của Truy Phong, hắn cảm thấy mình ngã vào trong nước thì có khả năng tránh thoát.
Những bất ngờ là lúc này Truy Phong lại đột nhiên ngừng lại.
Khi động thì như sấm sét, khi yên lặng thì như thiếu nữ khuê các.