Nghe Tần Thiên nói biết cái tên "Ốc sên chạy", Lưu Vân Đông cũng không chối quanh nữa.
"Anh là luật sư được Liễu Như Ngọc cử đến phải không?"
"Đúng."
"Tôi đã lan truyền scandal. Lý do rất đơn giản, tôi được người khác ủy thác để kiếm được một chút tiền."
"Các người muốn làm như nào tôi cũng sẽ chấp nhận."
“Nhưng tôi có một yêu cầu, hay đúng hơn là một thỉnh cầu.”
Tần Thiên cười lạnh: "Thỉnh cầu gì?"
"Tôi muốn biết đại thần đã truy tìm ra địa chỉ IP của tôi là ai."
"Tôi sử dụng IP ảo, người bình thường không thể tìm được."
"Có thể cho tôi gặp anh ta không? Tôi muốn biết anh ta đã sử dụng kĩ thuật gì."
Tần Thiên phì cười. Tên này thực sự là một kẻ cuồng máy tính, lúc này rồi mà vẫn còn suy nghĩ về vấn đề kỹ thuật.
Trong lúc nhất thời, hắn không biết phải nói gì.
Địa chỉ IP này là cấp dưới của Nhiếp Thanh Long thuộc nhóm Rồng tìm thấy. Nhóm Rồng là vũ khí sắc bén của đất nước, đều có nhân tài ở mọi phương diện.
Tuy nhiên, Tần Thiên không thể đưa Lưu Vân Đông đến gặp cao thủ đã phá giải IP của anh ta.
Lần này, sở dĩ bê bối của Liễu Như Ngọc nhanh chóng lan truyền trên mạng là do Vương Cường và Triệu Húc đứng sau, chắc chắn là không thể thiếu. Nhưng người trực tiếp ra tay vẫn là “ ốc sên chạy” này.
Khi đó, Vương Cường nói với Tần Thiên rằng “ốc sên chạy” là một hacker được cấp dưới giới thiệu cho anh ta. Anh ta cũng không biết thông tin cụ thể về “ốc sên chạy”.
Tần Thiên lo lắng người này sẽ là một mối nguy hiểm tiềm ẩn, bây giờ Thiên Ngọc Media mới thành lập, hắn không muốn tồn tại bất kỳ nguy hiểm tiềm ẩn nào. Đó là lý do tại sao hắn nhớ ra và tự mình đến xem sao.
Bây giờ, hắn tin rằng Lưu Vân Đông quả thực chỉ muốn kiếm tiền một cách nhanh chóng, chỉ là một hacker đơn thuần, không có bất kỳ mối nguy hiểm tiềm ẩn nào khác.
"Muốn gặp đại thần sao?"
"Tôi cho anh ba ngày để giải quyết đống rắc rối này, sau đó hãy đến toà nhà Tô Ngọc ở Long Giang tìm tôi."
Hắn nói một câu và chuẩn bị rời đi.
"Đợi một chút!"
Lưu Vân Đông trầm giọng nói: "Tôi có thể đi Long Giang nhưng anh phải cho tôi biết tên của anh chứ?"
Tần Thiên cười nói: "Tới toà nhà Tô Ngọc, chỉ cần hỏi tìm Tần Thiên là được."
"Được!"
"Không cần đến ba ngày, ngày mai tôi có thể đến!"
"Hy vọng anh có thể cho tôi gặp đại thần đó, sau đó, tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của các người."
Tần Thiên lo lắng Triệu Húc sẽ tới Long Giang báo thù, quấy rầy Tô Tô, sau khi rời đi liền đến thẳng sân bay trở về Long Giang.
Tô Tô đích thân đến sân bay để đón hắn. Nhìn thấy hắn, cô bước nhanh tới, lao vào vòng tay hắn, ôm một cái thật chặt, cùng với một nụ hôn.
Tinh thần Tần Thiên sảng khoái, cảm thấy mọi sự vất vả đều đáng giá.
"Thế nào rồi, những đại lý đang đình công đã ổn định chưa?" Hắn mỉm cười hỏi.
Tô Tô thở phào nhẹ nhõm, hưng phấn nói: "Sau khi trải qua lần sóng gió này, danh tiếng của Liễu Như Ngọc lại càng tăng thêm."
"Mức độ phổ biến của các sản phẩm của chúng ta cũng tăng lên theo."
"Mặc dù những doanh nghiệp đại lý đó vẫn cứng rắn nhưng họ bắt đầu trở nên rụt rè."
"Họ cứng rắn chỉ là muốn chúng ta từ bỏ nhiều lợi nhuận hơn thôi."
Tần Thiên cười nói: "Chó không thể cho ăn quá no, cho nên không thể nhượng bộ."
“Chúng ta không những không được nhượng bộ mà còn phải cải thiện các điều khoản trong hợp đồng để ngăn chặn họ tái phạm những hành vi như vậy trong tương lai”.
Tô Tô mím môi cười nói: "Liễu Thanh và em cũng nghĩ như vậy."
"Yêm đi đi, chúng em đã chuẩn bị sẵn sàng và chắc chắn sẽ giải quyết ổn thoả trong cuộc họp đàm phán ngày mai."
"Vợ anh thật tuyệt vời, hôn."
Khuôn mặt xinh đẹp Tô Tô đỏ bừng lên nhưng bởi vì lần này Tần Thiên làm quá tốt, cô như mở cờ trong bụng vì thế cũng không từ chối, để Tần Thiên hôn lên má mình.
Lâm Tước đang lái xe kêu lên, nói thẳng là mình không thể nhìn được nữa.
"Anh cả, anh hai, Triệu công tử, hãy báo thù cho em!"
Viên Lang kêu lên một tiếng đau đớn lao vào phòng, ném mình xuống đất.
Viên Hổ và Viên Báo đang uống rượu với Triệu Húc. Họ đang đắc ý nói về việc sẽ tra tấn Tần Thiên như thế nào sau khi bắt được hắn.