Đối mặt với sự mắng mỏ của Lý Diễm, Liễu Như Ngọc hoảng sợ như một cô bé.
Đôi mắt cô ta ngấn lệ, bất lực nhìn Tần Thiên. Cô ta đang cầu xin Tần Thiên tha cho mình, cô ta không thể chịu đựng được cảnh tượng này.
Nếu Dương Vinh không kiên trì nhiều lần, kéo cô ta qua đây thì chắc chắn cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây.
Hiện tại, cô ta rất hối hận.
Tần Thiên chậm rãi lắc đầu, nhìn cô ta bằng ánh mắt khích lệ.
Liễu Như Ngọc hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Lý Diễm, hôm nay tôi tới đây chỉ là để làm rõ mọi chuyện thôi."
Advertisement
“Xin cô hãy tránh ra.”
Lý Diễm muốn nói thêm gì đó nhưng Dương Vinh đã đẩy cô ta ra.
"Cô cho rằng mình là ai chứ? Đừng tưởng tôi không biết chuyện xấu mà cô và Vương Cường đã làm!"
"Lý Diễm, cô có muốn tôi nói ra trước công chúng không?"
"Cô——" Lý Diễm hung hăng trừng mắt nhìn Dương Vinh.
Dương Vinh nhìn cô ta không hề tỏ ra yếu thế.
Cuối cùng, Lý Diễm lo lắng những thông tin bẩn của mình sẽ bị Dương Vinh vạch trần trước công chúng nên không còn cách nào khác là phải tránh sang một bên.
Nhưng cô ta lại cười lạnh nói: "Liễu Như Ngọc, nếu cô có thể đứng ra nói rõ trước mặt mọi người cũng tốt!"
"Tinh Đồ chúng tôi sẽ không ủng hộ những nghệ sĩ bề ngoài thuần khiết nhưng đời sống cá nhân lại hỗn loạn!"
Dương Vinh kéo Liễu Như Ngọc về phía vị trí chính giữa.
Vị trí trung tâm lúc này đã bị Bạch Hiểu Thiến chiếm giữ.
Cô ta ngồi bất động, nhìn Liễu Như Ngọc với thân phận của chủ nhân, cười lạnh nói: "Liễu Thiên Hậu, cô cho rằng vị trí này còn thuộc về cô sao?"
Liễu Như Ngọc sửng sốt một chút, nói: "Cô không phải... Bạch Hiểu Thiến?"
"Tại sao cô lại ở đây?"
Bạch Hiểu Thiến cười lạnh: "May mà cô vẫn nhận ra tôi!"
"Khi chúng ta cùng nhau tham gia một cuộc thi ca hát, cô đã sử dụng một số thủ đoạn bẩn."
“Không chỉ đoạt đi đi chức quán quân lẽ ra thuộc về tôi mà còn ép tôi phải rút lui khỏi cuộc thi”.
"Có phải bây giờ cô nợ tôi một lời xin lỗi không?"
Lời nói của cô ta ngay lập tức thu hút sự chú ý của giới truyền thông.
Câu chuyện mờ ám xảy ra nhiều năm trước sắp được hé lộ, đây là tin nóng hổi.
Nhiều người bắt đầu chụp ảnh Bạch Hiểu Thiến. Đây chính là điều cô ta mong muốn.
Mặc dù cô ta có một chút năng khiếu ca hát, năm đó khi tham gia cuộc thi, cũng đã có chút quen mặt và có nổi tiếng nhất định.
Tuy nhiên, độ hot đã qua từ lâu, bây giờ không ai biết Bạch Hiểu Thiến là ai.
Cô ta chỉ muốn dùng điểm bùng nổ này để thu hút sự chú ý của mọi người. Hơn nữa, vừa xuất hiện trên sân khấu đã đối đáp với Liễu Như Ngọc.
Khi tin tức này lan truyền, danh tiếng và sự nổi tiếng của cô ta chắc chắn sẽ tăng vọt chỉ sau một đêm.
Liễu Như Ngọc rưng rưng nước mắt, ấm ức nói: "Tôi không hề!"
"Bạch Hiểu Thiến, lúc cô rút lui khỏi cuộc thi, ta cũng rất bối rối."
"Cô rời đi mà không nói tiếng nào, rốt cuộc là tại sao?"
Bạch Hiểu Thiến nghiến răng nghiến lợi nói: "Ở đây cô còn giả vở làm bạch hoa liên à!"
“Không phải là vì cô đã hiến thân cho một người cố vấn nào đó, sợ không thể cạnh tranh với tôi nên đã kích động người cố vấn đó khiến tôi rút lui khỏi cuộc thi sao?”
"Liễu Như Ngọc, cô thật biết xây dựng hình tượng!"
"Hôm nay trước mặt giới truyền thông, tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô!"
"Cô là kẻ khốn nạn-"
Cô ta chưa kịp nói xong thì Dương Vinh ở bên cạnh đã tát một cái thật mạnh vào mặt cô ta.
Bạch Hiểu Thiến sửng sốt, sau đó che mặt nói: "Đồ đê tiện, cô đánh tôi?"
"Sao cô dám đánh tôi!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!