Tại một quán bar nhỏ cũ.
Buổi chiều, ở đây yên tĩnh và không có ai.
Tần Thiên vừa ngồi xuống không bao lâu, rầm một tiếng, cửa bị đẩy ra, Nhiếp Thanh Long xông vào.
Ông chủ đang cúi đầu nhìn điện thoại, nghe thấy âm thanh, tay ông run lên, suýt chút nữa ném điện thoại xuống đất.
Anh ta tức giận đến nhảy dựng lên muốn chửi bới, vừa nhìn thấy Nhiếp Thanh Long, vội vàng cười nói: "Nhiếp gia!"
"Đã lâu không gặp, sao hôm nay anh lại tới sớm như vậy?"
“Vẫn như cũ, Vodka SKYY và một đĩa đậu tằm?”
Nhiếp Thanh Long nhìn thấy Tần Thiên, hít sâu một hơi nói: "Hôm nay cần hai chai."
Nói xong, anh ta sải bước đi về phía Tần Thiên.
Tần Thiên cười nói: "Tiểu tử cậu sao lại cần nhiều rượu như vậy?"
"Tôi nói trước, tôi có việc phải làm, đừng có chuốc rượu tôi."
Nhiếp Thanh Long nghiến răng nghiến lợi nói: "Không sao, uống xong totoi sẽ dẫn anh đi."
Sau đó, quầng dưới mắt chuyển sang màu đỏ.
"Lão đại, mấy năm trước cũng ở chỗ này, nếu không có anh, Nhiếp Thanh Long tôi đã chết ở đây rồi!"
Tần Thiên cười nói: "Khốn kiếp!"
"Đừng sếm sẩm nữa, đàn ông đàn ang, có mất mặt không có chứ!"
Nhiếp Thanh Long cười, cúi đầu lau đi quầng thâm dưới mắt.
Ông chủ bưng hai chai Vodka SKYY tới, anh ta trực tiếp rót nửa ly rồi nói: "Không nói nữa, tôi xin được cạn ly trước!"
Sau đó, đứng dậy, cúi người, cẩn thận rót cho Tần Thiên nửa ly.
Tần Thiên mỉm cười rồi uống một ngụm.
Nhiếp Thanh Long nghiêm túc nói: "Còn lại sau khi làm xong việc rồi tính tiếp."
"Lão đại, xin hãy ra lệnh. Nhiệm vụ là gì? Cần tôi làm gì?"
Nhìn anh ta giống như đang đối mặt với kẻ địch, Tần Thiên vội vàng xua tay nói: "Đừng hiểu lầm, đây không phải là nhiệm vụ."
“Một chút chuyện cá nhân của tôi.”
Hắn đẩy tờ giấy đã viết sẵn những cái tên viết sang cho Nhiếp Thanh Long, nói: "Những người này, giúp tôi điều tra một chút."
Nhiếp Thanh Long sửng sốt, nói: "Đây là loại tôm cá gì mà lại cần đích thân anh ra tay vậy lão đại?"
“Lẽ nào——” Anh ta hạ giọng: “Là gián điệp quan trọng từ nước ngoài?”
Tần Thiên cười nói: "Không phải tôi đã nói rồi sao, đây là chuyện riêng của tôi."
"Coi như là trả ơn đai. Thế nào, khó làm ư?"
Nhiếp Thanh Long nhếch miệng cười nói: "Lão đại, không phải anh đang mắng tôi đó chứ? Chút chuyện nhỏ này tôi không xử lý được, tôi còn có mặt mũi đi theo anh sao?"
"Có cần gấp không?"
Tần Thiên ném một hạt đậu vào miệng, nói: “Đêm nay đưa cho tôi là được.”
“Không thành vấn đề.” Nhiếp Thanh Long chụp lại tờ giấy, gửi cho thuộc hạ.
Khi biết Tần Thiên thật sự không có nhiệm vụ gì nghiêm túc, hắn vui mừng khôn xiết, bắt đầu uống hết ly này đến ly khác.
Sau khi uống ba ly rượu, anh ta cười toe toét và nói: “Lão đại, chuyến này anh đưa các anh em đến Trung Đông, thật sự làm rất tốt.”
"Tin nhắn riêng của kỹ sư đã được gửi đến bàn làm việc của lão tổng rồi."
"Nội dung rất đơn giản, về sau nếu chúng ta cần, hắn nhất định không chối từ."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!