Hai tay Tần Thiên cầm hai túi đồ lớn, đứng yên bất động.
Lãnh Vân cũng lạnh lùng đứng quan sát, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
Mãi tới khi một chiếc moto lao tới trước mặt, Tần Thiên nhấc một chân, tùy tiện đạp một cái lên bánh trước.
Ầm một tiếng.
Cả chiếc moto và tay lái đều ngã nhào ra đất. Sau đó, rê trên mặt đất một đoạn, tóe lửa, va chạm vào mấy chiếc xe phía sau.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenazzmoi.com.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ầm ầm ầm ầm!
Mấy chiếc xe phía sau hoàn toàn không tránh được, toàn bộ đều bị đâm phải.
Advertisement
Trong nháy mắt, mấy chiếc moto đều phế.
Tay lái bị chiếc xe nặng nề đè lên người, đau đến khóc thét.
Trong chốc lát, tên tóc vàng và những tên khác đều kinh hãi.
“Thằng ranh, mày là ai?” Tên tóc vàng khiếp sợ hỏi.
Tần Thiên hừ một tiếng, không thèm để ý tới tên tóc vàng.
Hắn nhìn Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết nói: “Tôi đã nói, không cho phép hai người gây chuyện.”
“Nhưng, không nói là khi kẻ khác gây chuyện với hai người thì hai người không được phép phản kích.”
“Châm ngôn của chúng ta, là không gây chuyện nhưng cũng không sợ gây chuyện. Nếu như có người tới gây chuyện với mọi người, vậy thì phải khiến cho bọn chúng phải hối hận vì đã tới thế giới này.”
“Bây giờ thì biết phải làm gì rồi chứ?”
Ánh mắt Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết sáng lên như ánh sao.
“Biết rồi!” Bọn họ kích động trả lời, sau đó, nghiến răng đi về phía đám côn đồ kia.
Sức chiến đấu của hai cô gái, không cần nghĩ cũng biết đáng sợ đến mức nào.
Đặc biệt là Thiết Ngưng Sương, ở tiểu đội Thiên Phạt cô ta gần như đã ở vị trí đầu tiên.
Lần này bị bắt nạt lâu như vậy, trước đây đã kìm nén không dám ra tay, bây giờ được Tần Thiên cho phép, bọn họ có thể bùng nổ rồi!
Hai người phụ nữ yểu điệu, đối đầu với một đám đàn ông hung ác lại giống như hai con hổ lao vào đàn cừu.
Ra tay vô cùng tàn nhẫn!
Chưa đầy mười phút, Hoàng Mao và hơn chục thuộc hạ của hắn ta đều nằm trên mặt đất, không thể đứng dậy. Tất cả đều mặt mũi bầm tím, sưng vù, bị đánh đến mức trông như đầu lợn.
Những người này dựa vào một băng nhóm địa phương để bắt nạt đồng bào nhút nhát, sợ sệt, chưa từng bị đánh như thế này bao giờ?
Hoàng Mao vừa hét lên thảm thiết vừa bò ra ngoài.
"Đợi đấy!"
"Chúng mày cứ đợi đấy!"
"Tao sẽ lập tức báo cho Đại Hồ Tử biết! Chúng mày chết chắc rồi!"
"Tao nói cho chúng mày biết, Đại Hồ Tử chính là cha đỡ đầu của hòn đảo này!"
Không biết có phải vì hắn ta đau đến mức đầu óc không còn tỉnh táo hay không mà bò về phía Tần Thiên.
Tần Thiên giơ chân lên, dẫm lên một tay của hắn ta, nhẹ nhàng dùng sức.