Nghe thấy cái tên Quan tam gia ở thành phố Trịnh này thì tất cả mọi người đều kích động hẳn lên. Cứ như cái tên này chính là thượng đế vậy, chỉ cần Quan tam gia chịu ra tay thì chả khác nào trời giúp, có thể đưa ra phán quyết đối với Tần Thiên. Đây đích thị là vua ngầm của thành phố Trịnh!
“Cha! Cha còn do dự chuyện gì? Mau gọi điện đi!”
“Mặc dù chúng ta và Quan tam gia có chút mâu thuẫn nhưng bây giờ thành phố Trịnh bị người ngoài ngáng chân sao ông ta có thể mặc kệ được!”
“Lúc này chúng ta phải bỏ qua chuyện trước đây chứ!”
“Cùng lắm đợi tới lúc xong việc chúng ta cho hắn chút lợi ích!” Nhìn Tề Nhân nhăn nhó không nói gì, Tề Xuân thúc giục.
Tề Nhân vẫn còn có chút do dự bởi vì nhà họ Tề và Quan tam gia đúng là có chút mâu thuẫn với nhau. Nói trắng ra thì nhà họ Tề ở thành phố Trịnh này cũng được coi là đi con đường chân chính. Mà Quan tam gia kia ngoài bạch đạo ra còn có cả hắc đạo.
Chỉ là bọn họ không dám hống hách trước mặt Quan tam gia, cùng lắm là làm chút chuyện sau lưng để ngáng chân mà thôi. Ví dụ như trước đây Quan tam gia có nhìn trúng một miếng đất nhất quyết muốn đoạt tới tay.
Nhưng mà tổng bộ của Quan tam gia có chút chuyện đành phải rời khỏi thành phố Trịnh vài hôm cho nên không kịp tới đấu giá đất. Tề Nhân nắm được cơ hội, kết nối với vài gia tộc nhỏ mau chóng đoạt lấy miếng đất kia.
Chuyện này vẫn luôn khiến cho Tề Nhân có chút lo lắng, sau này đợi lúc Quan tam gia quay lại sẽ tìm ông ta hỏi tội. Bây giờ lại bắt ông ta chủ động cầu xin Quan tam gia, đúng là chả biết để mặt mũi vào đâu.
Nhưng mà nghe con trai nói vậy ông ta lại như nghĩ thông suốt! Đúng vậy, ông ta luôn tranh lợi ích với Quan tam gia nhưng đây chỉ là nội bộ trong thành phố Trịnh tranh đấu nhau. Bây giờ có kẻ ngoài vào tranh cướp đồ, bọn họ cần phải liên thủ với nhau.
Kẻ khác không nhắc tới, Quan tam gia vẫn là người đáng tin nhất. Chính là tuyệt đối không thể để kẻ khác đến đây làm bừa được. Đây cũng chính là sứ mệnh của ông ta, nghĩ tới đây ông ta nhìn Tần Thiên cắn răng nói: “Cậu dám để tôi gọi người thật sao?”
“Quan tam gia tới rồi thì cậu không có chỗ chôn đâu.”
“Không được!” Lần này lại tới Mã Hồng Đào thốt lên, trong mắt hắn lại đầy vẻ lo lắng.
Tần Thiên nhìn đồng hồ rồi mất kiên nhẫn nói: “Nhanh gọi đi!”
“Mẹ kiếp, lằng nhằng nói lắm lại mất thêm vài phút rồi.”
“Không biết rằng ông đây còn phải đưa vợ đi ăn cơm sao?”
“Được!” Tề Nhân tức đỏ cả mặt cầm điện thoại lên.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, chỉ thấy giọng điệu của ông ta dịu đi rất nhiều: “Tam gia, chuyện thành phố Tỉnh bên kia giải quyết xong rồi hả?”
Bên kia truyền tới giọng nói lạnh nhạt: “Ông già, nhân lúc tôi không có mặt giở trò đừng tưởng tôi không biết!”
“Tôi còn chưa tìm ông tính tội đâu, ông lại dám ló mặt tới tìm tôi trước.”
“Nói đi, xem ông giải thích thế nào?”
Tề Nhân vội vã: “Tam gia hiểu nhầm rồi!”
“Ý ngài nói miếng đất Kim Long Loan kia hả? thực ra miếng đất đấy tôi đấu giá hộ ngài mà!”
“Ông nói gì?”
“Ông già, ông có lòng tốt tới vậy? thế ông nói xem hộ là thế nào?”
Tề Nhân thở dài: “Mấy ngày trước bên thành phố Tỉnh đại loạn, tam gia lại tự mình ra mặt giải quyết.”
“Tôi biết ngài sớm đã để ý tới miếng đất đó, nhưng sau khi ngài đi có vài nhà đầu tư muốn nhảy vào cướp đất.”
“Bọn chúng thấy ngài không ở đây định làm càn.”
“Ngài cũng biết chúng ta bình thường có chút mâu thuẫn về lợi ích, nhưng mà chúng ta cùng là người thành phố Trịnh mà.”
“Mặc dù tam gia không ở đây nhưng tôi sao có thể để bọn chúng trèo lên đầu chúng ta ngồi được?”
“Sự tình cũng cấp bách tôi không kịp nói với ngài, đành phải gọi gấp mấy gia tộc nhỏ lại để giành lấy miếng đất kia đã.”
“Đợi tam gia quay lại sẽ dâng cho ngài.”
Trong điện thoại im lặng mất vài giây sau đó hoài nghi hỏi: “Ông nói thật chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!