Ông ta nghiến răng, đột nhiên nghĩ ra gì đó mà lớn tiếng nói: ''Kế Chân, không cần nóng vội!''
''Không phải ông nói Ngọc Thiên Vương nhất định sẽ đến sao? Cô ấy đâu?''
''Ngọc Thiên Vương khá thân cận với lão gia tử, nhất định cô ấy sẽ hiểu ý của lão gia tử.''
''Tôi nghe theo cô ấy.''
''Chỉ cần cô ấy đồng ý thì tôi sẽ đồng ý.''
Kế Phong không ngờ Ninh Thông sẽ đột nhiên ra chiêu như vậy. Ông ta tức giận cắn chặt răng: ''Ninh Thông, ông như vậy là trốn tránh trách nhiệm!''
''Nói, có phải ông không muốn Như Ngọc gả cho tôi không?''
''Rốt cuộc ông có ý gì?''
''Im miệng!'' Kế Chân quát lớn: ''Sao con lại nói chuyện với chú Ninh như vậy?''
Trong lòng Kế Phong không phục, nhưng ở trước mặt mọi người, anh ta không thể không nghe theo ba mình.
''Chú Ninh, thật xin lỗi.''
''Là tôi quá nóng vội rồi.''
Ninh Thông hừ một tiếng, chỉ cười lạnh không nói gì.
Kế Chân nhìn Ninh Thông, cười lạnh nói: ''Ninh Thiên Vương nói cũng đúng.''
''Cũng sắp đến lúc rồi, vậy chúng ta mời Ngọc Thiên Vương đến đi.''
Nói rồi ông ta nhìn ra ngoài.
Ngọc Thiên Vương, Ngọc Thiên Vương đến rồi.
Rất nhiều người chưa từng gặp Ngọc Thiên Vương.
Vì bình thường bà ta phụ trách tất cả mối quan hệ bên ngoài của An gia nên thường xuyên chạy khắp thế giới, rất ít khi ở đây.
Mọi người chỉ biết bà ta là một người phụ nữ có năng lực rất mạnh, có thể quán xuyến được quan hệ của An gia, năng lực không thể khinh thường.
Chiếc xe Maybach từ từ dừng lại, mọi người đều mở to nhìn.
Vệ sĩ áo đen mở cửa xe.
Ngọc Thiên Vương, Ngọc Linh Lung cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt mọi người.
Bà ta không quá cao, đi thêm giày cao gót cũng đến một mét sáu.
Nhưng dáng người rất đẹp.
Dưới bộ tây trang đen là dáng người tuyệt đẹp.
Người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, làn da được chăm sóc tỉ mỉ như thiếu nữ, bóng loáng như ngọc, ngay cả thiếu nữ cũng khó mà có được.
Bà ta đeo kính râm, môi tô son đỏ.
Dưới sự bảo vệ của mấy vệ sĩ, Ngọc Thiên Vương đi nhanh vào.
Khí thế này giống như nữ vương đang đi tuần, đè ép tất cả những người bên dưới.
''Kính chào Ngọc Thiên Vương!'' Lý Xuân kêu to.
''Kính chào Ngọc Thiên Vương!'' Đám người hô to, đồng thanh cúi đầu.
Vẻ mặt Ngọc Linh Lung không chút thay đổi, bà ta trực tiếp đi về phía linh đường.
''Đại táng của lão gia tử, tôi đến chậm rồi.'' Bà ta lớn tiếng nói.
''Dì Linh Lung!'' Nghe thấy giọng bà ta, Liễu Như Ngọc run rẩy đứng lên rồi lảo đảo đi đến.
Cô ta quỳ xuống đất, khóc lóc nói: ''Dì phải làm chủ cho con!''
''Báo thù cho ông!''
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!