“Chẳng qua anh chữa bệnh cho lão gia tử, tôi cũng nhìn ra đại tiểu thư là thật lòng thích anh.”
“Cho nên yên tâm đi, tôi sẽ không ngăn cản đâu.”
Tần Thiên nhíu mày, nói: "Vấn đề này rất nghiêm trọng.”
“Nó đã ảnh hưởng đến hình tượng vĩ đại của tôi, có vẻ tôi cần phải giải quyết nó càng sớm càng tốt.”
“Cắt!”
“Nói một đằng nghĩ một nẻo.” Mặt Truy Phong đầy vẻ khinh thường.
Đúng là quá nhàm chán, hai người lại cãi nhau vài câu, tuy nhiên Tần Thiên đã nhận ra phải nhanh chóng giải quyết chuyện liên quan đến Liễu Như Ngọc.
Nếu không cứ tiếp tục không rõ ràng như vậy, hắn thì không sao nhưng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh Liễu Như Ngọc thì không tốt.
Nhưng hiện tại hắn không thể lộ diện, chỉ có thể chờ đến lúc gặp Liễu Như Ngọc rồi nói sau.
Hắn cũng không hề lo lắng về an toàn của Liễu Như Ngọc.
Bởi vì chính miệng An Quốc nói muốn Liễu Như Ngọc làm người kế nhiệm.
Hiện tại bất luận kẻ nào trong An gia có tâm tư gì đó thì nhất định cũng sẽ xem Liễu Như Ngọc là át chủ bài của mình, bảo vệ cô ta thật tốt.
Nếu như hắn biết trạng thái hiện tại của Liễu Như Ngọc, không biết còn có thể nghĩ như vậy nữa hay không.
Sau khi Dương Vinh đi, Liễu Như Ngọc ngồi trước gương bắt đầu trang điểm tỉ mỉ.
Nhìn mình trong gương, ánh mắt cô tràn đầy vẻ xa lạ.
Ba ngày sau đám tang, cô ta sẽ ăn mặc đẹp đẽ.
Tiễn biệt người thân, tự tay giết chết Tần Thiên, sau đó mặc áo cưới gả cho một người cô ta hoàn toàn cũng không thích thậm chí còn có chút chán ghét.
Bắt đầu từ khoảnh khắc đó, tuy cô ta vẫn còn sống, nhưng Liễu Như Ngọc trước đây sẽ chết đi.
Tuy rằng bề ngoài vẫn không chấp nhận, nhưng trong lòng cô ta đã bắt đầu tin Tần Thiên đã giết chết gia gia.
Nếu không vì sao Tần Thiên không tới tìm cô ta để giải thích rõ ràng?
Vì vậy cô ta đang tích lũy sức mạnh!
Cô ta nhất định phải tự tay làm thịt Tần Thiên!
......
“Thằng chó họ Tần rốt cuộc đã trốn ở đâu!”
“Nhiều người như vậy cũng không tìm được!”
“Lý Xuân, làm sao cậu trở thành Vũ Thiên Vương được vậy?” Trong sân trước, vẻ mặt Kế Phong đang rất nóng nảy.
Lý Xuân thấy Kế Phong dám chửi mình trước mặt nhiều người như vậy, trong mắt Lý Xuân hiện lên một tia sát khí.
Tuy nhiên nó chỉ vừa lóe lên rồi biến mất.
Anh ta trầm ngâm suy nghĩ một chút, có chút nịnh bợ cười nói: "Phong ca, tôi có cách có thể cho họ Tần kia ngoan ngoãn tự tới cửa.”
Kế Phong không kiên nhẫn nói: "Cách gì, mau nói!”
“Chỉ cần để Tần Thiên xuất hiện ở tang lễ, buộc hắn thừa nhận sự thật sát hại lão gia tử thì Như Ngọc sẽ đồng ý gả cho tôi."
“Đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ thưởng hậu hĩnh cho cậu!”
Lý Xuân lấy điện thoại di động ra, lấy ra ảnh chụp của một người phụ nữ, nói: "Phong ca, anh nhìn xem người phụ nữ này?”
Hai mắt Kế Phong sáng ngời.
Trong nháy mắt, Kế Phong đã bị người phụ nữ trong bức ảnh làm cho kinh ngạc.
Cho dù là ngoại hình hay là khí chất của người phụ này đều không thua kém Liễu Như Ngọc chút nào.
Có thể nói mỗi người một vẻ.
Kế Phong nuốt nước miếng, khẽ nói: "Là cực phẩm.”
“Nếu như bình thường, tôi nhất định sẽ động lòng."
“Nhưng bây giờ đã đến lúc nào rồi?”