“Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ giúp con để hai đứa sớm ngày hòa thuận, trở thành vợ chồng chân chính.
Lúc ăn cơm, Dương Ngọc Lan múc một chén canh nấm cho Tô Tô, lấy lòng nói:
"Con nếm thử, có phải hương vị mà con thích uống nhất hay không?"
Tô Tô nếm thử một ngụm, tuy rằng không nói gì, nhưng thông qua biểu hiện trên khuôn mặt cô có thể nhìn ra, cô rất thích.
Dương Ngọc Lan vui vẻ nói: "Đây là Tần Thiên làm!”
Biết con thích uống cái này, nó liền nghiêm túc học tập nghiên cứu, bây giờ nấu còn ngon hơn mẹ.
Tô Tô lập tức đem chén đặt lên bàn, tức giận nói: "Khó uống muốn chết!”
"Họ Tần kia, đường đường là một thằng đàn ông, ngoại trừ cáo mượn oai hùm dùng danh tiếng người khác đi lừa gạt thì không có chút bản lĩnh nào khác sao?"
“Ngay cả một bữa cơm cũng làm không xong, cần anh làm gì!”
Dương Ngọc Lan xấu hổ một trận.
Tần Thiên cũng không nói gì.
Hai người đều thật không ngờ, một người tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu hiền lành như Tô Tô, mất trí nhớ năm năm, sau khi tỉnh dậy lại trở nên điêu ngoa như vậy.
Nhưng mà hai người đều cảm thấy là do Tô Tô bị thương quá nặng, tạo thành phản ứng kích thích.
Họ cần phải thận trọng hơn.
Cơm nước xong, Tô Tô tức giận nói: "Buồn chết đi được!”
“Mẹ, mẹ đẩy con ra vườn hoa nhỏ bên ngoài đi dạo đi.”
“Được!" Dương Ngọc Lan vội vàng đứng lên, nhưng bà nghĩ đến cái gì đó nhíu mày nói: "Mẹ phải làm việc.”
Tần Thiên vội vàng nói: "Để con.”
Dương Ngọc Lan cười nói: "Tô Tô, mẹ phải làm việc để Tần Thiên đưa con đi được không?"
Mặt Tô Tô trầm xuống, nhưng mà lần này cô không có từ chối.
Mà lạnh lùng nói: "Họ Tần kia, tôi không biết anh trăm phương ngàn kế ở lại đây đến tột cùng có mục đích gì.”
“Nhưng mà tôi muốn anh đồng ý với tôi ba điều kiện.”
Tần Thiên cười nói: "Em nói đi.”
“Đừng cười nói với tôi!”
“Nói cho anh biết, anh chỉ là một thằng shipper quèn mà thôi. Bổn tiểu thư hiện tại tuy rằng tàn phế thì anh cũng không xứng với tôi!”
Sau khi quát mắng, Tô Tô mới nói: "Thứ nhất, không được chạm vào tôi!”