Thật không biết xấu hổ!
Mặc dù cô biết, sớm muộn cũng sẽ có một ngày như vậy, nhưng mà quá đột ngột!
Cảm giác được cơ thể khó chịu, cô càng thêm tức giận.
Điện thoại vang lên, Tần Thiên lại gọi đến, cô trực tiếp ngắt máy.
Bị từ chối, Tần Thiên cũng ý thức được rằng lần này có thể là mình đã thật sự gặp rắc rối.
Trong lòng Tô Tô vẫn là một cô gái, nên chắc chắn trong nhất thời sẽ không thể chấp nhận được.
Nên làm sao để cô tha thứ đây?
Tần Thiên nhớ ra, sáng sớm Tô Tô đã đi nên chưa ăn bữa sáng.
Hắn vội vàng gọi điện thoại cho Lâm Tước: “Phu nhân đang bận sao? Cô nói cho tôi biết địa điểm cụ thể của các cô, tôi đưa đến ít đồ ăn cho cô ấy.”
Lâm Tước thấp giọng nói: “Anh đợi một chút.”
“Vừa rồi tôi ở cùng với cô ấy nên không tiện nói chuyện.”
“Tiên sinh, có chuyện gì thế? Sắc mặt phu nhân rất xấu, lúc thì đỏ lúc thì trắng.”
“Chắc không phải là đêm qua hai người cãi nhau đấy chứ?”
Tần Thiên ấp úng nói: “Không có cãi nhau... Cô mau nói địa điểm đi, tôi đưa bữa sáng đến.”
Do dự một chút, Lâm Tước nói: “Tiên sinh, tôi khuyên anh đừng nên đến.”
“Vừa rồi tôi không cẩn thận nhắc đến anh thì cô ấy đột nhiên nổi nóng. Dường như rất không muốn gặp anh.”
“Anh yên tâm, tôi biết cô ấy không thích ăn bữa sáng, trong xe luôn chuẩn bị sẵn bánh quy nấm đầu khỉ, có tác dụng bồi bổ dạ dày. Bây giờ cô ấy đang ăn đấy.”
“Đợi một chút tôi sẽ hâm nóng một gói sữa cho cô ấy.”
Lúc này Tần Thiên mới yên tâm và nói: “Vậy vất vả cho cô rồi Lâm Tước.”
Lâm Tước cười nói: “Đắc tội với vợ rồi chứ gì? Tiên sinh, có cần tôi cho anh một gợi ý để có được sự vui vẻ của cô ấy không?”
Tần Thiên vui mừng nói: “Nói mau.”
Lâm Tước cười nói: “Thực ra rất đơn giản. Phụ nữ đều làm bằng nước, mềm lòng.”