Giả Hiếu Liêm không khỏi kích động, gấp gáp chạy ra tiếp đón ông ta. Kéo tay Hồ Bân nói: "Hồ tổng, xin hãy nén bi thương !"
"Không nghĩ tới lão gia một đời danh tiếng lẫy lừng, mà lại ra đi như vậy."
"Ôi, cuối cùng cũng không gắng gượng qua được lần đại thọ này."
"Có điều, đời người bảy mươi tuổi đã là hiếm thấy, lão gia cũng coi như là nhắm mắt xuôi tay!"
"Than ôi, trời đất xót thương!"
Hồ Bân ngây người, sau đó tát lên mặt Giả Hiểu Liêm, chửi ầm lên: "Than ôi cái rắm! Tôi giết chết ông!"
"Đồ chó má, vậy mà dám chửi rủa lão gia!"
"Sao không mở mắt chó ra mà nhìn cho kỹ, lão gia vẫn còn sống tốt đây này!"
"Sống trăm tuổi, sống còn lâu hơn ông!"
Giả Hiểu Liêm bưng mặt, chết lặng.
"Hồ Bân, hô to gọi nhỏ thế còn ra cái thể thống gì?"
"Người tới hôm nay đều là khách, tiếp đãi tốt cho tôi."
Một tiếng cười lớn vang lên, lão gia tử được vây quanh bởi Kế Chân cùng những người khác, ông ta mặc một bộ đồ thời Đường màu đỏ thẫm, cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt mọi người.
Chỉ thấy ông ta sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn tỉnh táo.
Trong giọng nói mang ngữ khí hào sảng, làm gì có dáng vẻ nào là người thân mang trọng bệnh, không qua bao lâu nữa sẽ rời xa nhân thế.
Lần này, không chỉ Giả Hiếu Liêm, mà cả Lý Tồn Trung và Phan Hữu Chí ở bên cạnh ông ta cũng không khỏi sửng sốt.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thế này có gì đó không đúng!
"Cảm ơn tất cả các vị ngày hôm nay đã tới."
"Nhân cơ hội này, tôi muốn giới thiệu với mọi người một người."
An Quốc cười nói với phía sau: "Ngọc Nhi, đi ra đây."
Gương mặt Liễu Như Ngọc rạng rỡ, cô ta mặc một bộ váy dài lộng lẫy, đẹp tới không gì sánh bằng, xuất hiện trước mặt mọi người.
"Liễu Như Ngọc!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!