Cái này Dương Ngọc Lan lại không cự tuyệt, dù sao đi nữa sức khỏe của con gai mới là vấn đề bà quan tâm nhât.
Nếu như Tần Thiên dùng những dược liệu này có thể chữa bệnh cho Tô Tô thì còn gì vui bằng.
Tần Thiên đem ánh quét lên người Tô Nam và Ngô Phi: "Hai người, có gì muốn nói với tôi sao?"
“Xin anh rể tha thứ!" Trong lòng Tô Nam run lên, hai đầu gối quỳ xuống.
Cô ta cắn chặt răng thút thít nói: "Kỳ thật đêm Trung thu năm năm trước, là em gọi chị Tô Tô ra ngoài.”
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều ngây ra.
Dương Ngọc Lan ý thức được chuyện gì, vội vàng nói: "Tô Nam, cô gọi Tô Tô đi ra ngoài làm gì?"
“Chẳng lẽ cô.....”
Tô Nam đỏ mặt gật đầu: "Là cháu hạ thuốc chị Tô Tô.”
“Bởi vì, cháu muốn thay chị ấy gả cho Ngô Phi.”
Rào!
Phần lớn người Tô gia cũng không biết chuyện này, sau khi nghe xong đều khiếp sợ không thôi.
Dương Ngọc Lan há miệng nói không ra lời.
Vương Mai vội vàng nói: "Chị dâu, lúc ấy Tô Nam còn trẻ không hiểu chuyện, quả thật đã làm sai.”
“Nhưng mà, đối với Tô Tô mà nói cũng là trong họa họa gặp phúc.”
“Nếu như không phải Nam Nam, Tô Tô làm sao có thể kết duyên với Tần Thần Vương? Chị nói đúng không?”
Trong lòng Dương Ngọc Lan phức tạp không biết nên làm thế nào.
Tần Thiên cười lạnh nói: "Nếu như năm đó tôi bị đánh chết thì sao?" ánh mắt của hắn, quét lên người Ngô Phi.
Ngô Phi run một cái, cắn răng quỳ xuống.
“Xin Thần Vương trách phạt!”
“Năm năm trước đêm tân hôn của ngài và Tô Tô là do tôi phái người xông vào bắt ngài đi.”
Thêm một một tin sốc nữa ập vào lỗ tai mọi người!
Thì ra, năm năm trước Ngô Phi thích Tô Tô.