Hắc Long cười nói: ''Lão gia tử là người thoải mái. Nhưng chỉ lần đó, khi bắt được mấy tên sát thủ kia, ông ấy lại không cho đối phương được chết một cách thoải mái.''
''Nghe nói ông ấy dùng chín đao mười tám lỗ, lão gia tử tự mình ra tay.''
''Cách ra tay rất hay, đối phương chết trong một ngày.''
''Quả nhiên rất thoải mái.'' Tần Thiên cười ha ha, ném tàn thuốc đi rồi nói: ''Hắc Long, cậu cứ bận việc của mình đi.''
''Chuyện còn lại để tôi xử lí.''
Nói xong hắn nâng chân rời đi.
Phía xa chân trời đã lấp ló bình minh.
Tần Thiên quay về khách sạn Jayron.
Thời gian này không có người vào thuê phòng, tất cả khách hàng đều đã chìm vào mộng đẹp. Cổng lớn khách sạn được bật đèn sáng trưng, nhìn vô cùng hào nhoáng.
Nhưng cũng rất yên tĩnh.
Ngay cả nhân viên được huấn luyện nghiêm chỉnh, qua một đêm trực cũng khó tránh khỏi việc mệt mỏi.
Đi đến tầng Tô Tô ở, ánh mắt Tần Thiên sáng lên.
Gió lạnh thổi qua thành viên đội Cô Lang, ai ai cũng trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Nhìn họ không những không mệt mỏi do một đêm đứng gác mà ngược lại tinh thần còn rất phấn chấn.
Với kinh nghiệm phong phú của mình, họ đều biết càng mệt mỏi thì kẻ thù sẽ càng nhân cơ hội tấn công.
Tần Thiên cảm thấy ấm lòng, hắn cười nói: ''Mọi người vất vả rồi.''
''Anh Thiên!'' Nhìn thấy hắn, Lãnh Phong vội vàng tiến lên đón.
Đêm qua Tần Thiên rời đi như ma vương, bọn họ cũng biết một mình hắn mạo hiểm rời đi thì nhất định sẽ có một trận đại chiến tàn khốc.
''Sao rồi?''
''Anh Thiên, anh không bị thương chứ?'' Bọn họ quan tâm hỏi.
Nơi này là địa bàn của Phan gia. Tần Thiên lại lẻ loi một mình, bọn họ cảm thấy hắn nhất định sẽ vô cùng vất vả.
''Bị thương?'' Tần Thiên nhíu mày nói: ''Nghĩ gì vậy.''
''Tôi chỉ đi ăn lẩu thôi mà.''
''Lẩu?'' Lúc này Lãnh Phong mới ngửi thấy mùi lẩu trên người Tần Thiên, sắc mặt anh ta vô cùng kì diệu.