Tần Thiên không phục, theo bản năng đưa tay đỡ lấy cô ta. Hai người đột nhiên ngẩn người.
''Chuyện đó, thật xin lỗi.'' Tần Thiên vội vàng xin lỗi.
''Lưu manh!'' Liễu Như Ngọc thẹn quá hóa giận, cô ta nhân cơ hội cướp lấy điện thoại hắn, mở ứng dụng chuyển tiền trong WeChat, nhìn số dư trong tài khoản, đằng sau là một chuỗi số 0.
''Một hai ba bốn năm sáu bảy tám... chín mươi!''
''Sao anh lại có nhiều tiền vậy?'' Vẻ mặt cô ta ngẩn ra.
''Khụ, cũng chỉ là chút tiền tiêu vặt mà thôi.''
''Đi thôi. Tôi chịu thua. Lần này tôi mời.''
''Mau đưa điện thoại cho tôi.''
Liễu Như Ngọc còn muốn nói gì đó, một tiếng cạch vang lên, cửa phòng bị ai đó đẩy ra.
Cô ta vốn đang dựa gần Tần Thiên, hoảng hốt hô một tiếng, cả người ngã vào lòng hắn.
''Cẩn thận.'' Tần Thiên theo bản năng ôm lấy cô ta. Vừa nhìn đã thấy hai người rất thân mật.
''Ai?'' Liễu Như Ngọc kịp phản ứng, cô ta vội vàng quay đầu lại.
Cô ta nhìn thấy khuôn mặt nổi giận của người đại diện, khí thế đằng đằng sát khí, còn thiếu chút nữa xách dao phay trong tay.
''Chị Vinh, sao chị lại đến đây?''
Chị Vinh nghiến răng nói: ''Em hay lắm Liễu Như Ngọc, vậy mà lại dám giấu chị qua lại với loại người này!''
''Em quên thân phận của mình rồi sao? Đi với chị!''
Chị ta không nói gì, kéo Liễu Như Ngọc đi ra ngoài.
''Chị Vinh, chị thả em ra, không phải như chị nghĩ đâu, chị nghe em nói đã... Tần Thiên, nhớ tính tiền đó. Hôm nay chúng ta đã nói rồi, ngày mai gặp.''
Ba giờ sáng, đã là ''ngày mai''.
Tần Thiên ăn no, tính tiền rồi rời khỏi tiệm lẩu.
Hắn không bắt xe mà đi bộ trong màn đêm.
Gió đêm lành lạnh thổi qua phần áo hơi mở ra trước ngực.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy.
Hôm nay là một ngày mới.
Mà kẻ thù của hắn đã vĩnh viễn chôn cất trong đêm tối của quá khứ. Nhất định sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời nữa.