“Tần Thiên, sau này nhất định phải cảm ơn người ta cho tốt!”
Lục Tân Kiến cười lạnh nói: "Một bảo vệ nhỏ mà thôi, nói cho các người biết, tôi muốn xử lý các người, viện trưởng Mã cũng không ngăn được!”
“Chờ đi, lập tức sẽ bổ nhiệm chức ủy viên!”
Dương Ngọc Lan sợ tới mức không dám nói nữa.
Dù sao, một bảo vệ nhỏ ở trước mặt một ủy viên cũng chẳng là cái thá gì cả.
Mã Dung dừng lại một chút, dùng ngữ khí kích động nói: “Hiện tại, mời hội trưởng tổng hội y học chúng tôi, Vương Bá Niên tiên sinh lên đài.”
"Mời ông ấy đích thân công bố thành viên ủy ban!"
Vương Bá Niên!
Hiện trường sôi trào lên.
So với Thần Vương mờ mịt khó nắm bắt, Vương Bá Niên mới là cây rụng tiền trong mắt bọn họ, thấy được sờ được!
Vương hội trưởng, tôi là fan trung thành của ngài!
Vương hội trưởng!
"Chúng tôi đều nguyện ý dưới sự dẫn dắt Vương hội trưởng, vì sự nghiệ y học dâng hiến cả đời!"
Lục Tân Kiến lấy ra hoa tươi đã sớm chuẩn bị, điên cuồng hét lên, phóng về phía sân khấu.
“Không hổ là viện trưởng Lục!”
“Chịu chơi thật đó!”
“Đúng vậy, nếu không làm sao có thể đánh bại mấy phó viện trưởng, vinh dự trở thành viện trưởng được.”
Dưới đài, những thương nhân y dược kia nhao nhao cảm thán.
Người vừa rồi nhét thẻ ngân hàng cho Lục Tân Kiến là chủ tịch y dược Thành Nam - Lý Thành Nam.
Lý Thành Nam vỗ lên vai một người đàn ông trung niên mặt chữ Quốc ngồi bên cạnh Lục Kiến Tân, đắc ý nói: "Phó viện trưởng Cảnh, thấy chưa? Đây là trò chơi quyền lực.”
"Nhớ lúc trước bệnh viện nhân nhân số hai, ông là người có hi vọng thăng cấp viện trưởng nhất, vì sao cuối cùng Lục Tân Kiến lên làm viện trưởng, mà ông thì không?"
“Nói thật cho ông biết, vị trí viện trưởng Lục Tân Kiến là do tôi bỏ tiền ra.”
“Phó viện trưởng Cảnh, cơ hội như vậy ban đầu tôi cho ông, chỉ tiếc là ông không nắm biết chắc.”
Người đàn ông trung niên mặt chữ Quốc, tên là Cảnh Quý Trung.
Cảnh Quý Trung chán ghét nói: "Tôi sao có thể thông đồng làm bậy với đám thương nhân thối các người!”
“Quả thực sỉ nhục tấm lòng và nguyên tắc làm bác sĩ của tôi!”
Lý Thành Nam cười lạnh nói: "Ngu xuẩn!”
“Chờ xem, Lục viện trưởng thành ủy viên thì vị trí phó viện trưởng hậu cần của ông cũng khó giữ.”
“Đến lúc đó mất bát cơm, có thể tới chỗ tôi làm dược sĩ nha.”
“Nể tình bạn cũ nhiều năm, tôi thưởng cho ngươi một miếng cơm mà ăn.”
Mấy thương nhân y dược bên cạnh đều cười rộ lên.
Trong mắt bọn họ, Cảnh Quý Trung thật sự là ngu không thể nói nổi. Đã là niên đại nào rồi, mà còn tấm lòng với nguyên tắc hành nghề.
Thật là buồn cười!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!