Tuy nhiên có thể nhìn ra được, Đạt Đán vô cùng kiêu ngạo và tự hào về quê hương này của anh ta.
Chiếc trực thăng từ từ hạ cánh trên bãi cỏ trong một khoảng sân lớn.
Xung quanh sân có rất nhiều người đang chạy ra, bọn họ được trang bị vũ khí hạng nặng và trông rất nghiêm túc.
Đạt Đán mời Tần Thiên và Trần Nhị Cẩu xuống trực thăng, rồi dùng tiếng địa phương nói những người kia vài tiếng, sau đó bọn họ đều cúi đầu chào Tần Thiên.
Có thể thấy đó là lời cảm ơn từ tận đáy lòng.
Bởi vì Tần Thiên đã chữa khỏi bệnh cho ông chủ Nhị của bọn họ, còn Ông chủ Nhị chính là thần thánh trong lòng bọn họ.
“Tần tiên sinh, Trần tiên sinh, dựa theo thường lệ đến chỗ chúng tôi nhất định phải giao điện thoại di động ra.”
"Các vị là khách quý của chúng tôi, ông chủ Nhị có dặn dò có thể phá lệ."
"Tuy nhiên xin hai vị hãy tắt điện thoại đi." Đạt Đán nói một cách chân thành.
Tần Thiên gật đầu, hắn không hề có cảm giác bị xúc phạm, dù sao nhập gia tùy tục, đi tới chỗ người ta tất nhiên phải tôn trọng quy tắt của người ta.
Hắn và Trần Nhị Cẩu tắt điện thoại ngay trước mặt Đạt Đán.
"Ông chủ Nhị ở chỗ này sao?" Trần Nhị Cẩu nhìn một căn phòng được canh phòng nghiêm ngặt ở xa xa hỏi.
"Cha nuôi không có ở đây."
"Hai vị mời đi theo tôi."
Đạt Đán dẫn Tần Thiên và Trần Nhị Cẩu ra khỏi sân, bên ngoài hoá ra là một con phố rất nhộn nhịp.
Khung cảnh này khác hoàn toàn với cảnh đằng đằng sát khí như trong tưởng tượng, cảnh tượng nhìn thấy trước mắt rất hài hoà.
Những nụ cười thành thật chất phác và hài lòng trên khuôn mặt của người dân địa phương.
Mafia ở đây hoàn toàn không có gì lạ lẫm, bởi vì tuỳ tiện chọn một người bên cạnh bọn họ cũng đều là mafia.
Đàn ông phụ nữ già trẻ trong một gia đình đều là mafia.
Bọn họ cũng không sợ ai đó đến đây gây rối, bởi vì không ai có thể sống sót được sau khi gây rối ở đây.
Mỗi ngụm nước bọt của mỗi người trên phố cũng có thể dìm chết tên đó.