''Nói cho anh ta biết, tôi nói để anh ta nhớ kĩ cho ông đây: Quy định trên giang hồ đương nhiên quan trọng, nhưng tất cả đều phải xếp sau luật pháp.''
''Trước pháp luật, quy định gì đó đều không thể dùng.''
''Anh ta cho rằng mình rất trong sạch sao? Ông đây bây giờ không truy cứu trách nhiệm của anh ta là vì đang cho anh ta một cơ hội lập công chuộc tội mà thôi.''
''Nếu như vẫn u mê không tỉnh ngộ thì anh ta cũng đánh cho ông!''
Lôi Báo không ngờ Tần Thiên lại theo chính nghĩa và ủng hộ công việc của họ như vậy. Anh ta kích động nói: ''Có câu nói này của tiên sinh, Cường Long nhất định sẽ phối hợp!''
''Tiên sinh, tôi đi tìm Cường Long để bàn kĩ lại kế hoạch!''
''Buổi tối hôm nay ngài chỉ cần xem thôi là được.''
Tần Thiên cười nói: ''Đao Ba Lang đã chuẩn bị rồi mới đến, các anh đủ người sao?''
''Có cần tôi phái mấy người hỗ trợ không?''
Nếu như có thể, hắn thật sự không muốn bỏ qua bất kì cơ hội nào để ''Thiên Phạt'' rèn luyện.
Lôi Báo tức giận nói: ''Tiên sinh, ngài cũng quá coi thường năng lực của đội Rồng chúng tôi rồi!''
''Chỉ là mấy tên lưu manh, chuyện này dễ như trở bàn tay thôi!''
Tần Thiên cười nói: ''Được rồi. Đi đi.''
''Chúc các anh đạt được thành công lớn.''
Nếu đã không cần hỗ trợ thì hắn càng vui vẻ nhàn hạ hơn. Nghĩ lại cũng đúng, loại nhân vật nhỏ như Đao Ba Lang không xứng để Thiên Phạt ra tay.
Nói không chừng đánh mấy kẻ yếu ớt này sẽ khiến ''Thiên Phạt'' cảm thấy mình vô địch thiên hạ mà trở nên yếu ớt.
Khối thép này vẫn nên sử dụng trên lưỡi dao thì hơn.
Về đến nhà, Dương Ngọc Lan và Tô Tô ngồi ở phòng khách nhíu mày.
Tần Thiên vội vàng nói: ''Mẹ, sao vậy?''
''Xảy ra chuyện gì sao?''
Tô Tô thở dài nói: ''Vốn dĩ tưởng không cần vội vàng dọn nhà đi. Ai ngờ hổ vừa đi sói đã đến.''
''Tập đoàn Kiến Nhân bán mảnh đất này cho tập đoàn Cẩm Tú. Tập đoàn Cẩm Tú giục trong ba ngày nhất định phải chuyển ra ngoài.''