Cảnh ngục bên cạnh cười nói: ''A Tân đã sớm quen rồi.''
''Mặc dù mấy người già đời kia dùng mánh khóe trộm đá nhưng bọn họ đối xử với A Tân không tệ. Bình thường những đồ không ăn được đều cho A Tân.''
''Thiếu niên cơ thể to cao, ăn kiểu gì cũng không thấy no.''
Tần Thiên cười nói: ''Nói vậy thì A Tân ở chỗ này có rất nhiều mối quan hệ tốt?''
Giám ngục cười nói: ''Quan hệ tốt thì làm được gì chứ. Người bị phán vô thời hạn, đời này không thể rời khỏi đây, rất nhiều chuyện đã sớm không còn quan tâm nữa rồi.''
''Hai người đừng ở lại quá lâu, tôi đến nơi khác xem thử.''
Sau khi giám ngục đi rồi, đằng sau song sắt có một cánh cửa nhỏ mở ra, một đám người đi ra.
Trên mặt tên cầm đầu có một vết sẹo to dữ tợn.
Mấy phạm nhân già nhìn thấy gã ta thì nhanh chóng tránh đi. Rất rõ ràng, bọn họ đều vô cùng sợ hãi đám người mặt sẹo kia.
Thiết Ngưng Sương nhíu mày: ''Hình như bọn hắn đến để đối phó với A Tân.''
''Tôi đi gọi giám ngục đến.''
Tần Thiên cười nói: ''Đừng sốt ruột. Xem một lúc đã.''
Chỉ thấy đám người mặt sẹo kia vây quanh A Tân.
''Thằng nhóc, nghe nói mày là đại ca khu ba, đại ca khu bốn hiện tại của chúng tao, anh Đao muốn tìm mày đàm phán.''
''Anh Đao nói sau này khu ba chúng mày nghe theo mệnh lệnh của khu bốn.''
''Tính theo đầu người, mỗi người một tháng nộp cho chúng ta một điếu thuốc lá.''
''Mày có ý kiến gì không?''
A Tân tiếp tục vung cuốc lên không quan tâm gì.
''Không nói lời nào thì xem như mày đồng ý.''
''Các anh em, thu thuốc.'' Mặt sẹo ra lệnh, thuộc hạ của gã ta nhanh chóng đi về phía những phạm nhân già của khu ba.
Nếu không thuận theo thì sẽ bị ăn đánh.
Phạm nhân già hết cách, lấy hết thuốc lá quý giá trong người ra.
Bọn họ vênh váo đắc ý đang định rời đi thì A Tân bỏ chiếc cuốc trong tay xuống.
''Các người có thể bắt nạt tôi, không thể bắt nạt họ.''
''Mày nói cái gì?'' Mặt sẹo cười ha ha: ''Thằng nhãi, mày thú vị đấy, mày muốn ra mặt thay cho đám người này à?''