“Báo cảnh sát?” Phan Mỹ Nhi cười to nói: “Cô cứ báo đi.”
“Ngược lại tôi muốn xem xem, cảnh sát Long Giang các người có dám bắt tôi không.”
Mấy tên vệ sĩ xông đến giám sát Liễu Thanh và Tô Tô.
Một tên vệ sĩ trong đó còn quá đáng hơn, lại chuyển ghế riêng của Tô Tô để đến sau lưng Phan Mỹ Nhi.
Phan Mỹ Nhi ngồi xuống, lạnh lùng cười nói: “Không hiểu sao?”
“Vậy thì bây giờ tôi nói cho cô biết, Tiết Nhân là chồng tôi. Bây giờ hiểu rồi chứ?”
Tô Tô thay đổi sắc mặt, nghiến răng nói: “Chuyện của Tiết Nhân, không liên quan đến tôi.”
Phan Mỹ Nhi đột nhiên lao đến, tát cho Tô Tô một bạt tai.
“Hừ!”
“Đồ đê tiện!”
“Hại chết Tiết Nhân còn nói không liên quan? Vậy thì tôi hỏi cô, tại sao nửa đêm cô mặc áo cưới chạy đến biệt thự Bạch Thiên Nga?”
“Cô có thể nói Tiết Nhân muốn ép buộc cô, nhưng anh ta sẽ ép buộc cô mặc áo cưới sao?”
“Bản thân cô cố ý mặc áo cưới khoe khoang quyến rũ chồng tôi. Bây giờ, cô nói không liên quan đến cô?”
Phan Mỹ Nhi ném một xấp ảnh lên mặt Tô Tô.
Trong ảnh, chính là Tô Tô mặc áo cưới màu trắng, xinh đẹp ở biệt thự Bạch Thiên Nga.
Lúc này, ngay cả Liễu Thanh bên cạnh cũng không hiểu. Bởi vì kiểu áo cưới này rất khó mặc trừ khi tự nguyện.
“Không phải như thế.”
“Tôi bị lừa!” Tô Tô muốn thanh minh gấp, nhưng trong nhất thời lại không biết nên nói thế nào.
Cô che mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Phan Mỹ Nhi cũng không cho Tô Tô cơ hội thanh minh, cô ta ngồi trở lại, giống như nữ
Thấy Tô Tô nghiến răng trừng mắt, cô ta lạnh lùng cười nói: “Không muốn quỳ sao?”
“Vậy được, chúng ta chơi một trò chơi.”
Cô ta hỏi Tiêu Nghĩa bên cạnh: “Tiêu tiên sinh, thời gian giao ước là mấy giờ?”
Tiêu Nghĩa cười nói: “Sắp đến giờ rồi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!