Bọn họ ban nãy vẫn còn khỏe như hổ, trong chớp mắt đã thành thi thể lạnh băng.
Tất cả đến quá đột ngột.
Nhìn những sát thủ đeo mặt nạ ác quỷ, tay cầm trường đao dính máu đứng bên ngoài cơn mưa, người nào trong phòng cũng cảm thấy không rét mà run.
''Ác quỷ!''
''Tôi liều mạng với mấy người!'' Kim Vinh quát to một tiếng, dẫn đầu lao ra.
Những sát thủ kia cũng không tiếp tục trùng sát mà lùi ra sau lưng người áo đen ở cửa.
Ánh mắt sau mặt nạ của người áo đen kia lóe lên ánh sáng tàn bạo, hắn ta cười lạnh nói:
''Đây chỉ là cảnh cáo các người. Đừng quên thi hành mệnh lệnh trên đại hội Kim Cúc.''
''Nếu không, bọn họ chính là tấm gương.''
''Ha ha ha ha!''
''Chúng ta đi!''
Quá kiêu ngạo!
Quá tàn bạo!
Trong giây phút, bao gồm cả Kim Vinh, phía Sở Minh có nhiều người như vậy nhưng lại không ai dám ra tay.
Bọn họ là võ sư, mặc dù bình thường cũng thường xuyên đọ sức nhưng đều có chừng mực.
Đâu ai đã thấy qua sự giết chóc tàn khốc như vậy chứ?
Dương Chí Kiệt trước đó còn diễu võ giương oai lúc này đã trắng bệch mặt, người run lẩy bẩy.
Họ thấy những ác ma này giết người xong định nghênh ngang rời đi.
Cuối cùng một giọng nói lạnh lùng vang lên.
''Mấy người cảm thấy, mấy người có thể đi được sao?''
''Mày nói cái gì?'' Người áo đen ngây ra một lúc, nhìn chằm chằm Tần Thiên rồi cười lạnh nói: ''Nhóc con, mày nghĩ mày can thiệp được sao?''
''Muốn chống đối lại Diêm Vương Điện chúng ta sao?''
Giọng Tần Thiên càng lạnh lùng hơn: ''Bằng mày cũng xứng nói đến Diêm Vương Điện sao?''
Hắn sải bước ra ngoài cơn mưa.
''Giết nó cho tao!'' Người áo đen hạ lệnh.
Mười mấy sát thủ cầm trường đao trong tay lao về phía Tần Thiên trong tiếng gầm.
Mười mấy cây đao nâng lên, trong màn mưa đen lóe lên ánh sáng lạnh người.
''Tần tiên sinh, tôi đến giúp anh!''
Hàn Sơn không nhịn được nữa, anh ấy bị Tần Thiên kích thích, nhiệt huyết dâng cao.