Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Dương Mi Nhi cố ý làm cho tóc rối xù, khóc lóc nước mắt nước mũi kể lể.   

 

Bên cạnh là Bọ Cạp, quấn băng trắng kín đầu, chỉ chừa hai mắt hai mũi và cái miệng.  

 

Trong mắt ông ta bốc đầy lửa giận, trong miệng phát ra tiếng hừ hừ.   

 

Trên chiếc ghế thái sư, có một ông già tóc hoa râm đang ngồi.   

 

(Ghế thái sư: Là loại ghế có lưng tựa cao, hai bên có chỗ đặt tay.)  

 

Kỳ quái chính là khi nghe Dương Mi Nhi và Bọ Cạp khóc lóc kể lể, ông ấy lại không hề để ý chút nào.   

 

Trong tay xoay hai quả trứng sắt, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, giống như đang chờ một người quan trọng nào đó.   

 

“Ba nuôi, con nói lâu như vậy, ba nói một câu gì đi!”   

 

"Chuyện này, ruối cuộc ba quản hay mặc kệ?"   

 

"Nếu ba mặc kệ, Dương Mi Nhi con tự mình đi liều mạng với tên họ Tần, bị hắn chà đạp. Đến lúc đó tổn thất chính là thanh danh Khương phó minh chủ của ba!”   

 

Dương Mi Nhi có chút tức giận.   

 

Ông già này bình thường luôn ngoan ngoãn nghe theo cô ta, hôm nay làm sao vậy?   

 

Đột nhiên Khương Vạn Đào đứng lên.   

 

Dương Mi Nhi kích động nói: "Ba nuôi, ba muốn ra tay sao?”   

 

Khương Vạn Đào nhìn một người đàn ông cao lớn từ ngoài cửa đi vào, trong mắt ông ta lộ ra vài phần vui mừng.   

 

“Thiết Tí, cuối cùng cậu cũng chạy về rồi!”   

 

Đôi mắt hổ của đàn ông cao lớn đầy vẻ uy phong, trầm giọng nói: "Lão gia, ngài khẩn cấp gọi tôi trở về, rốt cuộc là chuyện gì?”   

 

Dương Mi Nhi kích động nói: "Thiết Tí, ba nuôi tôi khẩn cấp gọi anh trở về là báo thù cho tôi!”   

 

“Cảm ơn ba nuôi!”  

 

"Ba vì con, lại có thể khẩn cấp gọi Thiết Tí trở về, thế thì tên họ Tần kia chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn!”   

 

“Ba nuôi, chúng ta đi thôi!”  

 

Bọ Cạp cũng cười ha ha, nói: "Thiết Tí lão ca mà hành động thì nhất định là dễ như trở bàn tay!”   

 

Thiết Tí nhíu mày, nói: "Cậu là ai?”   

 

Bọ Cạp: "Ô ô..."   

 

“Ba nuôi, đi thôi!” Dương Mi Nhi thúc giục.   

 

Ai biết được, sắc mặt Khương Vạn Đào thâm trầm nói: "Hai đứa tụi bây, bây giờ cút ra ngoài cho tao!”  

 

"Tao có chuyện quan trọng cần nói với Thiết Tí."   

 

Dương Mi Nhi và Bọ Cạp sửng sốt, Khương Vạn Đào khẩn cấp gọi đệ nhất cao thủ dưới tay ông ta trở về, không phải giúp cô ta báo thù sao?   

 

"Ba nuôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cô ta cuối cùng cũng ý thức được có gì đó không đúng, Dương Mi Nhi hoảng sợ hỏi.   

 

Khương Vạn Đào do dự một chút, lộ ra vài phần không đành lòng.   

 

Ông ta thấp giọng nói: "Dương Mi Nhi, mấy năm nay mày ở bên ngoài làm chuyện gì, đừng tưởng tao không biết.”   

 

"Chẳng qua tao lười quản thôi."   

 

"Hiện tại, Sở Minh có đại nạn, rất có thể… cả nhà đều bị diệt.”   

 

"Mày tự lo chạy thoát thân đi."   

 

"Nhớ kỹ sau khi ra ngoài không được nói có quan hệ với Sở Minh, nếu không bị người ta giết, tao cũng không có cách gì giúp mày đâu.”   

 

"Ba nói gì?" Dương Mi Nhi sợ tới mức nằm lì trên đất.   

 

Mấy năm nay, cô ta ỷ vào quan hệ giữa Khương Vạn Đào và Sở Minh, sống vô cùng thoải mái, không có Sở Minh thì cô ta còn là cái thá gì chứ?   

 

"Là ai? Lại dám nhằm vào Sở Minh!”   

 

“Lão gia, dẫn tôi đi tìm hắn!”  

“Tôi xé hắn!” Thiết Tí giận dữ.   

 

Khương Vạn Đào đang muốn nói chuyện thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.   

 

Một âm thanh thản nhiên vang lên: "Khương phó minh chủ có ở nhà không?”   

 

Khương Vạn Đào khẽ run lên, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.   

 

Chẳng lẽ đối phương nhanh như vậy đã tìm tới cửa rồi?   

 

Không hổ là lão anh hùng tung hoành giang hồ, ông ta cắn răng lộ ra một cỗ khí phán tử, lớn tiếng nói:   

 

“Sở Minh là liên minh chính nghĩa, không sợ những yêu quái như các người!”  

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!