“Ngoài cửa là xe của ai vậy, sao lại dừng giữa cửa như thế, thật không có tố chất." Một thanh âm vui tươi hớn hở vang lên.
Dương Ngọc Lan vội vàng quay đầu nhìn lại, nhịn không được kích động nói: "Mã viện trưởng, sao lại tới đây?"
Không chỉ là Mã Dung, còn có Cảnh Quý Trung của bệnh viện nhân dân số hai, Nghiêm Khải của bệnh viện nhân dân số ba, Hình Thương của bệnh viện nhân dân số bốn, Vương Ngọc Hòa của bệnh viện nhân dân số năm, Trương Húc Giang của bệnh viện nhân dân số sáu.
Cùng với Dương Nhân của bệnh viện Trung y.
Mấy người này là đại diện cho toàn bộ giới y học ở Long Giang.
Mã Dung ra vẻ tức giận, nói: “Dương Ngọc Lan phu nhân, tôi phê bình bà.”
“Tuy rằng bà đã từ chức nhưng chúng ta vẫn là đồng nghiệp. Bà mở công ty lớn như vậy, sao có thể không mời chúng tôi chứ?”
“Thế nào, sợ chúng tôi không có tiền đi lễ hay sao?”
Dương Ngọc Lan cảm động nói không ra lời, mắt của bà bắt đầu ươn ướt.
Lúc trước bởi vì vấn đề dược liệu, bà tự nhận lỗi từ chức. Cảm giác mình đã không còn mặt mũi đi gặp đám người Mã Dung nữa.
Hiện tại bọn họ chẳng những không tức giận, lại còn đến cổ vũ cho mình.
Dương Nhân của bệnh viện Trung y cười nói: "Ủy viên Dương, chuyện dược liệu lần trước bà ngàn vạn lần đừng tự trách nữa.”
“Chúng tôi đã điều tra rõ, thực ra không liên quan gì đến bà. Bà chẳng những tự nhận lỗi từ chức, còn bỏ ra mười vạn tiền thuốc men bồi thường cho bệnh nhân.”
“Thật là đại thiện nhân a.”
“Cái khác không nói, dược liệu mà bệnh viện Trung y chúng tôi cần sau này sẽ giao cho bà phụ trách.”
“Dương tổng, đến lúc đó cần phải ưu đãi giá cả cho chúng tôi đấy nhé.”
Cái gì?
Nghe xong lời này, Tô Bắc Sơn, Tô Văn Thành và Tô Nam đều há hốc mồm.
Có nhiều người cung ứng nguyên vật liệu, giờ còn có các bệnh viện hứa hẹn nhập hàng, với năng lực sản xuất của nhà máy hai mẹ con Tô Tô không phải sắp bay lên trời rồi sao.
Bọn họ chỉ cần nằm đếm tiền.
Sự ghen tức làm khuôn mặt bọn họ méo mó.
Tô Bắc Sơn ngồi không yên, gầm nhẹ một tiếng đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên từ cửa chính, rầm một tiếng, làm tất cả mọi người hoảng sợ.
“Ngày đại hỉ này, sao có thể không đốt pháo chứ? Đốt!’
“Lên cho tôi!”
Bên ngoài, truyền đến một thanh âm kiêu ngạo, sau đó pháo nổ vang trời.
Mùi thuốc pháo nồng nặc, sặc đến nỗi Tô Tô cũng ho khan.
“Đây là ai, sao vô lễ như vậy?”
“Tiên sinh, chúng tôi không cho phép bắn pháo, xin ngài lập tức dừng lại." Một bảo vệ chạy tới.
“CMN!”
Ngoài cửa có một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính râm, mặc âu phục màu trắng, tay cầm một quải trưởng đầu hổ màu vàng, đánh về phía tên bảo an vừa chạy ra kia.
“Tôi muốn nhìn xem, ai dám quản Phi công tử tôi!”
“Không muốn sống nữa sao?!”
Ngô Phi được một đám vệ sĩ áo đen vây quanh đi vào.
“Ông xã!" Tô Nam kích động hô một tiếng, vọt tới. Ôm cánh tay Ngô Phi, quan tâm nói: "Sao anh lại tự mình tới đây?”
“Chân anh thế nào rồi?”
Chân Ngô Phi lần trước bị Tô Văn Thành dùng ghế đập phế, anh ta tìm mọi cách trị liệu, cuối cùng cũng có thể đứng lên được.
Chỉ có điều, đi đường vẫn có chút mất tự nhiên.
Đây là khuyết điểm của anh ta, hận nhất bị người ta nhắc tới.
Giờ phút này, anh ta vô cùng phóng túng ôm eo Tô Nam, nhìn về phía Tô Tô, khóe miệng nhe răng cười, nói: "Cho dù là què, cũng tốt hơn so với bị liệt!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!