Thanh niên bây giờ, quá không đáng tin cậy.
Bên cạnh, ngồi ở trên xe lăn Tô Tô, nhìn Tần Thiên, như có điều suy nghĩ.
Bỗng nhiên cô nói: "Nhị gia gia, nếu không, để cho hắn thử xem?”
“Nếu như trị không hết cũng không có tổn thất gì, còn nếu như, ý cháu nói là nếu như, có chút hiệu quả thì sao?”
Ngay cả cô cũng không tin được cái tên lang băm này, nhưng mà nhìn dáng vẻ tự tin của Tần Thiên, trong lòng Tô Tô bỗng nhiên có một loại suy nghĩ kỳ quái.
Tô Bắc Tề không tiện làm Tô Tô mất mặt, bất đắc dĩ cười nói: "Đã như vậy, đi theo tôi.”
Tô Bắc Tề chống quải trượng dẫn theo Tần Thiên và Tô Tô, đi tới phía sau một cái phòng nhỏ.
“Tôi có cần tránh mặt một chút hay không?" Thần sắc Tô Tô có chút mất tự nhiên nói với Tần Thiên.
Tần Thiên biết cô lại nghĩ tới chuyện trị bệnh cần phải cởi sạch quần áo trên người ra.
“Không cần.”
“Nhị gia gia, người nằm xuống.”
Cái quần này mặc lâu như vậy cũng nên thay quần áo mới rồi.
Cháu giúp ông cắt bỏ nó.
Nói xong, cậu dùng kéo cắt ống quần bên chân bị hỏng của Tô Bắc Tề xuống.
Cái chân này đã khô héo giống như là cành cây già mất đi cung cấp dinh dưỡng.
Tô Tô mí mắt nhảy một cái, rất nhanh đã bị lòng hiếu kỳ cho gợi lên nhìn chằm chằm Tần Thiên.
Sắc mặt Tần Thiên trở nên nghiêm túc, hắn vươn ba ngón tay đặt lên mấy chỗ huyệt vị và xương cốt bị hoại tử nhéo một cái, thuận miệng nói:
“Là gãy xương nát bấy.”
“Bởi vì điều trị không kịp thời, dẫn đến gân mạch co rút, máu chảy tắc nghẽn.”
“Nhị gia gia, có thể hơi đau ngài nhẫn nại một chút.”
Hắn lật tay vài cái, trong nháy mắt trên cái chân bị hỏng đâm đầy kim nhỏ màu đen.
Một lúc sau đôi chân già khô héo bắt đầu trở nên hồng hào hơn.
Tô Bắc Tề chỉ cảm thấy đau nhức, ngứa ngáy, giống như vô số con kiến lửa đang chui vào trong cơ thể.
Mặc dù Tô Bắc Tề rất có ý chí cố gắng cắn chặt hàm rang, nhưng vẫn nhịn không được phát ra tiếng rên đau đớn.
Tô Tô khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi nắm chặt nắm đấm.
Thuở nhỏ cô học Đông y, đối với châm cứu cũng có hiểu biết, nhưng chưa từng thấy qua thủ pháp kỳ dị như thế.
Cô nhìn thấy lòng bàn tay Tần Thiên bốc lên một tia ánh sáng màu hồng, giống như cái bàn ủi đang tỏa ra nhiệt lượng, cô kinh ngạc che miệng lại.
Vẻ mặt Tần Thiên càng thêm nghiêm túc, dưới sự xoa bóp của bàn tay hắn, những cây kim nhỏ màu đen đâm vào đùi Tô Bắc Tề, giống như đang bị thiêu đốt dần dần trở nên đỏ thẫm.
“A!" Tô Bắc Tề nhịn không được nữa kêu đau một tiếng.
“Được rồi!" Tần Thiên vỗ một chưởng cuối cùng, kim nhỏ đâm vào đùi Tô Bắc Tề toàn bộ bắn ra.
Hắn tiện tay đưa tay lên trên không trung, đem tất cả châm thu lại.
Tần Thiên trên mặt lộ ra ý cười, nói: "Lão gia tử, ngài thử xem chân đã bắt đầu cảm nhận được như bình thường rồi đúng không?"
Tô Bắc Tề cảm giác toàn thân tràn ngập một dòng nước ấm, theo bản năng ngồi dậy.
Lại phát hiện, cái chân đáng lẽ bị phế không ngờ có thể cử động được.
“Xong rồi hả?”
“Thật sự chữa khỏi rồi này! " Tô Bắc Tề kích động xoay người bước vội xuống giường, thiếu chút nữa ngã xuống.
Tần Thiên vội vàng đỡ lấy ông ta, nói: "Cháu vừa nén lại xương cốt cho ông, khơi thông mạch máu, nhưng cần phải có thêm chút thời gian để hồi phục.”
“Chắc phải cần ba tháng.”