Sắc mặt hai người Tiêu Phàm và Huyết Yêu Nhiêu trầm ngâm, trong lòng cực kỳ không bình tĩnh.
Có người cung cấp cho người Diêm La Phủ vị trí sát thủ của hai đại Tổ Chức Sát Thủ khác, vậy cũng quá đáng sợ rồi.
Muốn biết rõ vị trí sát thủ của Tổ Chức Sát Thủ khác không hề đơn giản. Hơn nữa, cứ năm ngày lại cập nhật vị trí sát thủ của hai đại Tổ Chức Sát Thủ khác thì càng khó.
Điều này khiến Tiêu Phàm cùng Huyết Yêu Nhiêu có cảm giác bị giám sát. Với thực lực của Tiêu Phàm, cho dù cường giả Chiến Hoàng cảnh tối đỉnh bí mật giám sát hắn, hắn tuyệt đối cũng phát hiện ra, nhưng bây giờ hắn lại không phát hiện ra bất kỳ điều gì khác thường.
- Chẳng lẽ là Chiến Đế?
Trong lòng Tiêu Phàm có chút run lên, nếu quả thật bị Chiến Đế tiếp cận, dù hắn cường đại thế nào, cũng không thể nào là đối thủ của Chiến Đế.
- Tiêu Phàm, ngày kia có đi hay không?
Huyết Yêu Nhiêu do dự, nàng lại không quá lo lắng, không chừng báo ra thân phận bản thân rời khỏi cuộc tranh tài, sẽ không ai dám giết nàng.
Đương nhiên, với ngạo khí của Huyết Yêu Nhiêu cũng không có khả năng báo ra thân phận bản thân trong Thí Luyện Sát Vương.
Nhưng mà Tiêu Phàm lại khác, nếu như biết được Tiêu Phàm muốn tận diệt người Diêm La Phủ tham gia Sát Vương Thí Luyện tại Long Hoàng Đế Đô, vậy sẽ không đơn giản như vậy.
- Đi, tại sao không đi?
Tiêu Phàm ngưng tiếng nói. Hắn cũng rất tò mò, rốt cuộc là ai đang giám sát phía sau mình, điều này khiến Tiêu Phàm thấy nồng đậm bất an.
Cho dù là cường giả Chiến Đế, hắn cũng muốn làm rõ xem rốt cuộc là ai.
Cũng không phải là Tiêu Phàm tự nhận là có thể đào thoát từ trong tay Chiến Đế, mà là Tiêu Phàm cho rằng, người kia làm việc âm thầm nên sẽ không xuất thủ với bọn hắn, bằng không thì đã sớm xuất thủ đối phó bọn hắn.
- Nhưng mà?
Huyết Yêu Nhiêu còn có chút bận tâm.
- Không có nhưng mà gì cả, chúng ta đi tìm một nơi trước, đợi đến ngày kia lại tính.
Tiêu Phàm nắm chặt miếng ngọc bội trắng trong tay, sau đó lại từ trong một cỗ thi thể khác lấy ra một miếng ngọc bội.
Trong bàn tay, một đạo kiếm khí vòng xoáy từ đầu ngón tay hắn xuất hiện bao phủ hai cỗ thi thể. Trong chốc lát, hai cỗ thi thể hóa thành một đám huyết vụ nhàn nhạt tràn ngập trên không trung.
...
Giờ phút này, chân trời đã sáng, nhưng mà Hoa Phủ lại bận rộn không ngừng.
Trong đại sảnh, Hoa Thiên Bảo mặt xám đen, không thể nào bớt giận, nhìn Hoa Thiên Minh một bên nói: - Còn chưa có tin tức của Huyền Hoàng?
- Không có, hắn tựa như đột nhiên biến mất. Theo ta thấy, hắn sợ Tiêu Phàm tìm hắn để gây sự nên đã trốn đi.
Hoa Thiên Minh hít sâu một hơi nói.
Nhưng trong lòng hắn thì giận mắng không thôi. Tiểu tử Huyền Hoàng này tham tài háo sắc không nói, lại còn tham sống sợ chết, chẳng phải có một Tiêu Phàm thôi à, có nhất thiết phải ẩn trốn ngay cả Hoa gia ta cũng không tìm thấy được?
Cho dù ngươi sợ hãi cũng có thể đến Hoa gia. Hoa gia chẳng lẽ đến một Tiêu Phàm cũng không giải quyết được sao?
- Thiên Minh, ngươi xác nhận chính xác là Tiêu Phàm ra tay với Huyền Hoàng?
Hoa Thiên Bảo cau mày, hắn luôn cảm giác việc này không đơn giản.
- Không sai, ta tự mình đi một chuyến. Nơi chiến đấu, có khí tức Hồn Lực của Huyền Hoàng cùng Tiêu Phàm. Hơn nữa, ở khách sạn Huyền Hoàng trọ cũng có khí tức Hồn Lực hai người bạo loạn, cái này hẳn không phải là giả.
Huống chi, không chỉ người Hoa gia ta thấy rõ ràng bộ dáng Tiêu Phàm, lúc ấy rất nhiều người ở đó, đều nhớ kỹ dung mạo Tiêu Phàm.
Hoa Thiên Minh gật đầu khẳng định.
Hoa Thiên Minh vô cùng mẫn cảm với khí tức Hồn Lực. Dù hắn không tin tưởng con mắt bản thân, nhưng mà cũng tuyệt đối tin tưởng mũi của mình.