Bên ngoài Đế Cung, hai thân ảnh đi trên đường phố, một nam một nữ, một trước một sau.
- Ngươi thực sự là Tiêu Phàm?
Nữ tử đi ở phía sau nhịn không được mở miệng hỏi, trong lòng vô cùng không bình tĩnh.
Rất hiển nhiên, nữ tử chính là Huyết Yêu Nhiêu, nam tử phía trước dĩ nhiên chính là Tiêu Phàm.
Long Vũ cuối cùng vẫn để Tiêu Phàm gặp Huyết Yêu Nhiêu, cũng để Tiêu Phàm mang theo nàng rời đi. Trong lòng Long Vũ mặc dù không thích, nhưng không vi phạm lời hứa trước đó, hơn nữa còn tự mình đưa tiễn Tiêu Phàm và Huyết Yêu Nhiêu.
Thời gian bảy ngày, Huyết Yêu Nhiêu sớm đã tỉnh lại, thương thế toàn thân toàn bộ hồi phục, khí tức trên người vô cùng huyền diệu, tựa như trải qua một lần biến đổi không thể tưởng tượng nổi, đến Tiêu Phàm cũng có chút nhìn không thấu.
Mỗi lần Đế Huyết Hoa trọng sinh đều sẽ phát sinh một lần biến dị, chỉ là Tiêu Phàm không biết, hiện tại Đế Huyết Hoa rốt cuộc là Chiến Hồn cấp mấy.
- Ta không cần phải lừa ngươi, nơi này không phải nơi nói chuyện.
Tiêu Phàm cũng không quay đầu lại nói:
- Ngươi thấy quán rượu màu đỏ phía trước không? Ban đêm ta lại tới tìm ngươi.
Tiêu Phàm giờ phút này còn duy trì hình dạng Huyền Hoàng, liền không đi quá gần Huyết Yêu Nhiêu. Hoa gia mặc dù tin tưởng hắn, nhưng cũng có khả năng tiếp tục phái người giám sát hắn.
Nói xong một câu, Tiêu Phàm rất nhanh liền biến mất trong đám người, chỉ còn Huyết Yêu Nhiêu mặc bộ quần lụa trắng bay bay trong gió một mình ở đó.
Nhìn quen Huyết Yêu Nhiêu mặc váy dài hồng rồi, Tiêu Phàm lần đầu tiên có chút không thích ứng, có điều với dáng người uyển chuyển cùng khuôn mặt yêu kiều của Huyết Yêu Nhiêu, mặc quần dài trắng cũng tản ra một loại khí chất và kiểu cách khác lạ.
Đề phòng ngộ nhỡ, trước khi rời khỏi Đế Cung, Tiêu Phàm cũng đơn giản ngụy trang cho Huyết Yêu Nhiêu một chút, nếu không nhìn kỹ, những người khác cũng nhất định không nhận được Huyết Yêu Nhiêu.
Cho nên với thực lực Huyết Yêu Nhiêu, Tiêu Phàm cũng không phải quá lo lắng. Nếu như không phải hắn chuẩn bị ứng phó Hoa gia, Huyết Yêu Nhiêu tạm thời không thích hợp đi theo bên cạnh, Tiêu Phàm cũng sẽ không để nàng ở lại một mình.
- Ngươi thực sự là Tiêu Phàm sao?
Huyết Yêu Nhiêu trong miệng tự lẩm bẩm, cũng rất nhanh biến mất trong biển người. Người này có phải Tiêu Phàm không, tối nay liền biết rõ.
Trở lại nhà khách, Tiêu Phàm buông lỏng một hơi. Chuyến đi hôm nay khiến hắn như trải qua một trận đại chiến tuyệt thế.
- Người Hoa gia quả nhiên còn đang giám sát ta, như vậy cũng tốt.
Khóe miệng Tiêu Phàm hiện ra một nét cười tà tà, lập tức ngồi xếp bằng trên giường, đem trạng thái bản thân điều tiết đến mức tốt nhất.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bên ngoài nhà khách, người Hoa gia vẫn trốn ở trong góc không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào trong nhà khách, dần dần đêm khuya buông xuống.
- Các ngươi nói, giám sát thế này có ý nghĩa gì không, tiểu tử này mỗi ngày ở chỗ này ở trong nhà khách tu luyện, căn bản không giống như đang lừa gạt gì.
- Vậy cũng chưa hẳn, hôm nay chẳng phải phát hiện hắn đến gần Cửu Công Chúa sao? Hơn nữa, hôm nay còn có một nữ tử cùng hắn rời khỏi Đế Cung.
- Không sai, gia chủ bảo chúng ta theo dõi hắn, chắc không có sai, cùng lắm tốn chút thời giờ mà thôi.
- Oanh!
Đang lúc người Hoa gia đang bàn luận, đột nhiên, một đạo lợi mang từ hướng gian phòng Tiêu Phàm phóng lên tận trời, ngay sau đó chỉ thấy hai thân ảnh từ trong phòng xông ra, bắn nhanh về hư không.
- Chuyện gì xảy ra?
Một màn bất thình lình khiến người Hoa gia lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Có vẻ như Huyền Hoàng đang bị người khác truy sát?
Có người phản ứng, nhưng mà không nắm chắc được, bọn hắn một mực giám sát ở nơi này, căn bản không nhìn thấy có bất luận kẻ nào tiến vào nhà khách.
- Đi, cùng đuổi theo!
Theo một tiếng ra lệnh, tầm mười thân ảnh từ bốn phía của nhà khách phóng lên tận trời, lặng lẽ cùng phóng lên về phía hai thân ảnh bay vụt vừa rồi.
Động tĩnh lớn không chỉ kinh động người Hoa gia, mà kinh động cả tu sĩ khác. Chẳng qua là khi bọn hắn lấy lại tinh thần, bốn phía khách sạn đã yên tĩnh lại.
Không bao lâu sau, trên bầu trời tối mịt, Tiêu Phàm rốt cục dừng lại. Trước mặt hắn, một thân ảnh đứng thẳng, thân ảnh không phải ai khác, chính là U Linh Nhất Hào.
Tiêu Phàm tay cầm trường kiếm, cảm nhận được mấy bóng đen tới gần, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, nâng trường kiếm lên, chỉ U Linh Nhất Hào đối diện nói: - Các hạ là ai, ta với ngươi không oán không thù, vì sao muốn giết ta?
- Ngươi muốn cứu Hoa Thiếu Phi, liền phải giết!