Không bao lâu, Tiêu Phàm đi tới một gian phòng ngủ, vừa tới cửa ra vào, một cỗ mùi thuốc nồng đậm đập vào mặt, không cần nghĩ cũng biết rõ trong gian phòng đó chính là Long Tiêu.
- Đại Long Đế Chủ cùng Long Thần vậy mà không tới?
Trong lòng Tiêu Phàm hơi động, cũng thở phào.
- Yên tâm, chỉ có ta mà thôi.
Long Vũ liếc mắt liền nhìn tâm tư Tiêu Phàm, cũng biết rõ Tiêu Phàm đang lo lắng cái gì.
- Ngươi có thể đừng thông minh như vậy hay không?
Tiêu Phàm liếc Long Vũ, Long Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng, đôi mắt đẹp chớp, dường như đang nói chuyện, cho dù mang mạng che mặt, cũng hiện ra một tia động nhân khó mà hình dung.
Tiêu Phàm nhìn bốn phía nói:
- Bằng hữu ta đâu?
- Hiện tại còn băn khoăn bạn gái của ngươi? Yên tâm, ngươi trước nhìn vấn đề Đại Ca ta một chút, qua một lúc dẫn ngươi đi.
Long Vũ ăn dấm nói, tựa như tiểu oán phụ.
- Hi vọng ngươi nói lời giữ lời.
Tiêu Phàm căn bản không để ý, vấn đề Long Tiêu, Tiêu Phàm rất rõ ràng, lúc đầu bị hắn làm trọng thương, lục phủ ngũ tạng thụ thương, kinh mạch và Hồn Hải thiếu chút nữa cũng bị hủy.
Nếu như không phải cuối cùng Long Thần mở miệng, Tiêu Phàm tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.
Nếu là bị hắn gây thương tích, Tiêu Phàm muốn cứu hắn cũng không khó, kinh mạch và Hồn Hải thụ thương Luyện Dược Sư khác nhìn đến, muốn chửa khỏi hẳn là thập phần gian nan.
Nhưng hiện tại trong mắt Tiêu Phàm chỉ là thương thế bình thường nhất mà thôi.
Lúc này, Tiêu Phàm lấy ra một Long Văn Châm cắm vào vị trí Hồn Hải Long Tiêu, từng tia Hồn Lực dọc theo Long Văn Châm rót vào Hồn Hải cùng kinh mạch hắn, rất nhanh tràn ra tứ chi.
Sau nửa canh giờ, Hồn Hải cùng kinh mạch Long Thần liền được chữa trị hoàn toàn, về phần lục phủ ngũ tạng, Tiêu Phàm lại không quan tâm.
Tiêu Phàm lấy ra giấy bút, lưu loát viết một cái toa thuốc, đưa cho Long Vũ nói:
- Dựa theo phương thuốc này lấy ba phục dược, ba bát ngao thành một bát, mỗi ngày ba lần, sau ba ngày có thể khỏi hẳn. Hiện tại dẫn ta đi gặp nàng.
Nàng trong miệng Tiêu Phàm tự nhiên là Huyết Yêu Nhiêu, chỉ là hắn cũng không muốn để lộ thân phận Huyết Yêu Nhiêu.
- Như vậy là xong rồi?
Long Vũ một mặt không tin nhìn Tiêu Phàm, phải biết, bọn hắn tìm rất nhiều Lục Phẩm cùng Thất Phẩm Luyện Dược Sư, thương thế kinh mạch và lục phủ ngũ tạng mới được bảo toàn, qua ba tháng điều trị đã khôi phục bảy tám phần.
Nhưng thương thế Hồn Hải, những Luyện Dược Sư kia lại không làm gì được.
Mà hiện tại Tiêu Phàm vẻn vẹn chỉ mất hơn nửa canh giờ liền nói chữa xong, cái này khiến Long Vũ tin tưởng như thế nào.
- Không tin, ngươi có thể đi nhìn, cũng có thể tìm người tới kiểm tra.
Tiêu Phàm lơ đễnh nói, loại vấn đề này không cần Bạch Thạch, Tiêu Phàm bây giờ đều có thể tuỳ tiện giải quyết.
Long Vũ nửa tin nửa ngờ đi đến bên người Long Tiêu, kiểm tra biến hóa thể nội Long Tiêu, sau nửa ngày, trên mặt Long Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc, một mặt kích động chạy tới, nắm lấy bả vai Tiêu Phàm, hưng phấn nói:
- Phu quân, ngươi thực sự là thiên tài!
Hạ nhân trong phòng đều bị Long Vũ đuổi đi, bằng không đều làm bao người ngoác mồm đến mang tai.
Tiêu Phàm thầm nói, ta vốn chính là thiên tài mà, chẳng qua là khi hắn cảm nhận được một thân thể mềm mại đụng trên cánh tay, thì vội vàng rút tay về, lui ra phía sau mấy bước, con ngươi lạnh như băng nói:
- Bây giờ có thể mang ta đi chưa?
Khó khăn nhất là chịu ân mỹ nhân, đạo lý này Tiêu Phàm vẫn là minh bạch, chân tình cũng tốt, giả ý cũng được, Tiêu Phàm đều sẽ không theo Long Vũ cùng một chỗ.
- Ta dẫn ngươi đi là được.
Long Vũ bĩu môi, sau đó lại hỏi:
- Ta thực sự nghĩ không ra, ta so sánh với nàng, khuôn mặt, dáng người, thiên phú tu vi, ta đều không thể kém hơn nàng, vì sao ngươi thích nàng, không thích ta?
- Thích chính là thích, không thích chính là không thích, nói ngươi cũng không hiểu.
Tiêu Phàm nói ra, quay người hướng ra ngoài cung điện.
Long Vũ tức giận dậm chân, ngực một trận rung động, khẽ cắn môi, trong lòng kiên định nói:
- Ta sẽ không buông tha, một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi thích ta, trong lòng cũng có vị trí của ta.