Trong lòng Tiêu Phàm thầm mắng, ngươi một câu liền có thể đưa một chi quân đội tới Đại Long Đế Triều, ta có thể không khẩn trương sao?
Nếu là bình thường, trực tiếp mang theo Huyết Yêu Nhiêu chạy trốn là được, nhưng hiện tại vẫn còn bên trong Sát Vương Thí Luyện, muốn trốn đều trốn không được.
- Nhìn ngươi hẳn là đáp ứng.
Long Vũ như gió xuân cười nói, tựa như âm mưu đạt được.
Khóe miệng Tiêu Phàm giật một cái, muốn phản bác nhưng lời đến miệng lại nuốt vào, bản thân có thể cự tuyệt à, một khi cự tuyệt liền đại biểu cho việc bại lộ thân phận.
Mặc dù Long Vũ không có uy hiếp hắn, nhưng tương tự đem hắn ép gắt gao.
- Giúp cái gì?
Sắc mặt Tiêu Phàm có chút âm trầm.
- Chữa cho tốt thương thế Đại Ca ta, về sau hắn cũng coi như là anh vợ ngươi...
Long Vũ nói ra.
- Chờ đã!
Tiêu Phàm không chút do dự cắt ngang nàng nói, trong lòng có một vạn con tuấn mã lao nhanh, nghiêm mặt nói:
- Chớ cùng ta nói cái gì anh vợ, bằng không việc này không bàn nữa.
- Được, phu quân nói sao sẽ làm vậy.
Long Vũ cũng không tức giận, ngược lại khẽ cười nói.
Phu quân? Tiêu Phàm tê dại một hồi, trong lòng có một loại cảm giác bị thất bại, bản thân đã lớn như vậy, lúc nào bị một người ép chết như vậy, bây giờ lại bị đùa giỡn.
Thậm chí Tiêu Phàm có loại cảm giác muốn trực tiếp rời Đại Long Đế Triều, cái gì Sát Vương Thí Luyện đều cút sang một bên cho lão tử.
- Không được, Quách lão quỷ nói qua, Sát Vương Thí Luyện có đồ vật ta cần, chỉ có thực lực đầy đủ cường đại mới có thể đến với Tiểu Ma Nữ, không ai có thể ngăn nổi ta.
Tiêu Phàm vừa mới buông lỏng tâm, lại trong nháy mắt biến vô cùng kiên định.
- Bảy ngày, bảy ngày sau ta sẽ tìm ngươi, hiện tại ngươi có thể đi.
Tiêu Phàm hoàn toàn không muốn cùng Long Vũ trò chuyện.
- Đến lúc đó ngươi làm sao tìm được ta đây?
Long Vũ cười giả dối nói, con ngươi vừa nhìn về phía Huyết Yêu Nhiêu trên giường bệnh liếc mắt, nói:
- Phu quân, ta xem như vậy đi, tỷ tỷ này ta mang về chiếu cố, nói không chừng chúng ta rất hợp nhau đấy.
Sắc mặt Tiêu Phàm khẽ hơi trầm xuống một cái, hắn không dám khinh thường Long Vũ. Tâm tư nàng thật đúng là kín đáo, biết rõ bản thân sẽ không bỏ mặc Huyết Yêu Nhiêu.
- Ngươi tốt nhất đừng để cho nàng có nửa điểm tổn thương.
Tiêu Phàm trầm giọng nói, hắn trong lòng lại bổ sung một câu:
- Nếu như Huyết Yêu Nhiêu chết trong tay ngươi, Đại Long Đế Triều đoán chừng khó thoát kết cục hủy diệt.
Bất quá Tiêu Phàm cũng có thể nhìn ra, Long Vũ mặc dù cơ trí nhưng hẳn không phải là kẻ tâm ngoan thủ lạt, bằng không nàng đã sớm tìm người tới bắt hắn.
- Ngươi yên tâm, Long Vũ sẽ không đả thương bạn gái của ngươi.
Long Vũ có chút ghen ghét nói. Tiêu Phàm có thể nhìn ra, Long Vũ không giống như là đang làm giả mà là có chút khó chịu thật.
- Huyết Yêu Nhiêu, ngươi tạm thời tự mình bảo trọng.
Tiêu Phàm liếc mắt nhìn Huyết Yêu Nhiêu, thầm nghĩ trong lòng, quay người liền chuẩn bị rời đi.
- Đúng rồi, ngươi đừng chạy, bảy ngày sau đó ta sẽ ở cửa thành chờ ngươi.
Long Vũ đột nhiên lại nói:
- À, còn nói cho ngươi biết một bí mật.
- Bí mật gì.
Tiêu Phàm cũng không quay đầu lại nói.
- Nửa năm sau Nam Vực Đại Bỉ sơ tuyển, địa điểm định tại Long Hoàng Đế Đô.
Long Vũ cười nói, tựa như lại nói, ngươi đừng hòng chạy trốn khỏi lòng bàn tay ta.
Nam Vực Đại Bỉ Tiêu Phàm tự nhiên biết rõ, bởi vì hắn cũng muốn mượn cơ hội đi Vô Song Thánh Thành, Tiểu Ma Nữ cùng Lăng Phong đã chờ hắn tại đấy.
Nghĩ đến Vô Song Thánh Thành, nắm đấm Tiêu Phàm liền vang lên kèn kẹt, mở cửa phòng rời đi. Đúng lúc này, một đạo thanh âm giống như ruồi muỗi truyền vào lỗ tai hắn, đó là thanh âm Long Vũ:
- Còn nữa, sẽ có một ngày ta khiến ngươi thích ta.