- Thế à?
Long Thần nửa tin nửa ngờ, hắn phát hiện bản thân có chút nhìn không thấu Cửu Muội.
Từ nhỏ đến lớn, Long Vũ mặc dù nhí nha nhí nhảnh nhưng làm người rất thiện lương, tu luyện tới bây giờ, hai tay cơ hồ không có tiêm nhiễm bất luận máu tươi.
Lấy hiểu biết của Long Thần đối với Long Vũ mà nói, nàng không phải loại người tuỳ tiện hoài nghi người khác.
- Nhị Ca, ngươi tin tưởng ta là được.
Long Vũ cười một tiếng, giống như gió xuân ôn hoà khiến nghi ngờ trong lòng Long Thần tất cả đều tiêu tán, lại nói:
- Ta đi vào giám thị hắn, Nhị Ca ngươi nếu có việc gì thì trước tiên có thể rời đi, ta tự hồi cung được.
- Không được!
Long Thần lập tức phủ định nói.
- Vậy ngươi ở bên ngoài chờ ta, ta đi vào giám thị hắn.
Còn không đợi Long Thần phản ứng, Long Vũ lắc mình một cái liền đi vào trong phòng, thuận tay đóng cửa phòng.
- Ngươi!
Long Thần không còn gì để nói, nhưng lại không thể làm gì, đành phải ở bên ngoài chờ. Hắn tin tưởng, chỉ cần nàng cảnh giác, lấy thực lực bản thân, ai cũng không làm gì được Long Vũ.
Trong phòng, Tiêu Phàm cẩn thận từng li từng tí buông Huyết Yêu Nhiêu xuống, quay đầu nhìn Long Vũ đi vào phòng, nói:
- Cửu Công Chúa, tại hạ muốn kịp thời chữa thương cho nàng, không cho phép quấy rầy.
- Ta không quấy rầy ngươi, ta ở nơi này nhìn.
Long Vũ híp đôi mắt đẹp, ngồi bên ngoài, hai tay chống đỡ cái cằm, thập phần nghiêm túc nhìn Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm cau mày một cái, trong lòng không khỏi nghĩ thầm, cô gái nhỏ này không có bệnh, chẳng lẽ đối với ta vừa thấy đã yêu?
Không thể không nói, hiện tại dung mạo hắn so trước đó muốn tuấn mỹ rất nhiều, hoàn toàn một bộ tiểu bạch kiểm.
- Tại hạ xem bệnh, không cho phép quấy rầy.
Tiêu Phàm không chút do dự cự tuyệt nói.
- Ngươi để cho ta xem một chút đi.
Long Vũ nháy mắt, lấy mạng che mặt xuống, lộ ra dung nhan tuyệt thế, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
- Nếu biến thành người khác, đoán chừng đã sớm mềm lòng đi, đáng tiếc ngươi đối với ta vô dụng.
Tiêu Phàm trong lòng nói ra, bất quá ngoài mặt vẫn duy trì tàn khốc:
- Cứu người chữa thương, vạn nhất ra chút gì ngoài ý muốn sẽ chết người.
Huyết Yêu Nhiêu thương thế quá nặng, Tiêu Phàm muốn cứu nàng nhất định phải thi triển lực lượng Bạch Thạch, làm sao có thể để cho nàng ở một bên nhìn.
Bạch Thạch là bí mật lớn nhất trên người hắn, một khi bị người khác biết được, so với Tu La Truyền Thừa còn làm cho người khác chấn kinh hơn.
- Ngươi, ngươi cũng quá không thông nhân tình!
Long Vũ đột nhiên đứng dậy, biến thành hung hăng càn quấy, trên mặt lóe qua một tia quang mang giảo hoạt.
Sau đó, từng tia Hồn Lực từ trên người nàng tràn ngập mà ra, bao phủ cả tòa gian phòng, Tiêu Phàm không biết vì sao.
- Ta biết ngươi là ai.
Đột nhiên, Long Vũ mở miệng nói ra, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm nghe vậy, nhịp tim bỗng gia tốc, đáy mắt chỗ sâu hiện lên một tia sát ý lạnh như băng, thiếu chút nữa thì xuất thủ.
- Nàng thức tỉnh Băng Tộc Huyết Mạch, ngay cả ta đều nhìn không ra tu vi nàng nên chắc không kém gì Chiến Hoàng cảnh trung kỳ, nếu ta động thủ, Long Thần tất nhiên sẽ xông tới, đến lúc đó Huyết Yêu Nhiêu coi như khó sống.
Trong lòng Tiêu Phàm trầm tư.
- Ta trước hai ngày vừa tới Long Hoàng Đế Đô, ngươi là Cửu Công Chúa cao quý Đại Long làm sao có thể nhận biết tại hạ?
Tiêu Phàm khí định thần nhàn nói, thần sắc không hề bận tâm, hoàn toàn nhìn không ra.
- Đừng giả bộ, dù là bộ dáng ngươi biến đổi nhưng trên người có hai đồ vật không thay đổi.
Long Vũ hì hì cười một tiếng, lại ngồi xuống.
- Chẳng lẽ nàng thực nhận ra mình? Không thể nào.
Tiêu Phàm trong lòng lộp bộp, sát ý kém chút bộc phát, ngưng tiếng nói:
- Nguyện thỉnh giáo.