Phụ tử Long Thần muốn để Tiêu Phàm chữa khỏi cho Long Tiêu, trong lúc nhất thời cũng không biết ra tay thế nào. Nếu như Tiêu Phàm thực sự là người của Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ, bọn hắn đi tìm Tiêu Phàm, Tiêu Phàm cũng không có khả năng gặp bọn hắn.
Thậm chí, Tiêu Phàm sẽ không chút do dự chạy trốn, dù sao hắn suýt thì tự tay phế Long Tiêu, muốn chữa khỏi cho Long Tiêu cũng không phải dễ dàng như vậy.
Hơn nữa bây giờ còn đang trong Sát Vương Thí Luyện, Tiêu Phàm không có khả năng tin tưởng bất luận kẻ nào.
Tính toán của phụ tử Long Thần, Tiêu Phàm tất nhiên không biết. Sau khi Tiêu Phàm rời khỏi Hàn Vân Cung liền trực tiếp đạp không mà lên, không bao lâu liền bay ra khỏi Đế Cung.
Mấy ngày trước đây, người Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ lục tục xuất hiện, bên trong Đế Cung phòng vệ nghiêm ngặt, nhưng mà mấy ngày nay lại thư giãn rất nhiều.
Với năng lực Tiêu Phàm, lúc Đế Cung phòng thủ buông lỏng, muốn rời đi cũng không phải là chuyện khó khăn.
Trên một đường phố phồn hoa náo nhiệt, Tiêu Phàm thay một bộ áo bào trắng, cả người nhìn qua tràn đầy tinh thần, khí tức trên người vô cùng bình ổn, căn bản không mảy may có bộ dáng sát thủ.
- Long Hoàng Đế Đô cũng không tệ, có vẻ như so với Ly Hỏa Đế Đô còn phồn hoa hơn một chút.
Tiêu Phàm đi ở trên đường cái, chỗ này cũng nhìn một cái, chỗ kia cũng nhìn một cái, nào giống người tham gia Sát Vương Thí Luyện, hoàn toàn chính là đến để đi dạo.
Về phần sát thủ khác, Tiêu Phàm không biết bọn hắn hiện tại thế nào, có điều cái này đối với hắn không quan trọng, hắn có thể thông qua hay không, mấu chốt vẫn là liệu hắn có thể ở chỗ này chờ đủ một tháng không.
Long Hoàng Đế Đô ban đêm cũng vô cùng náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, đáng tiếc chưa quen cuộc sống nơi đây, Tiêu Phàm không biết nên làm cái gì.
- Tìm một phòng nghỉ ngơi một đêm cho khỏe rồi tính.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng quyết định, nếu lãng phí thời gian, chi bằng an tâm lĩnh ngộ Hủy Diệt Chi Ý cùng Khoái Mạn Chi Ý.
- Giá!
- Cút ngay!
Đột nhiên, một đạo thanh âm từ nơi xa phía sau hắn truyền đến, Tiêu Phàm quay đầu lại, chỉ thấy một cự hổ cao lớn chạy vội trên đường phố, mạnh mẽ đâm tới, những nơi đi qua, người ngã ngựa đổ, bụi bặm cuồn cuộn.
Cự hổ là Lục Giai Hồn Thú Vân Dực Hổ, thiếu niên cả người khoác vân sam bạch sắc, cùng một thiếu nữ mặc quần lụa lục sắc đang cưỡi bên trên, nam tuấn mỹ, tư thế hiên ngang, nữ tịnh lệ, duyên dáng yêu kiều, nhìn qua nghiễm nhiên là một cặp trời sinh.
- Mẹ kiếp, bảo ngươi cút ngay không nghe thấy sao?
Một tiếng quát lạnh từ miệng thiếu niên vân sam bạch sắc phát ra, có một người không kịp thối lui, trực tiếp bị Vân Dực Hổ một cước đạp bay, người kia xương cốt toàn thân vỡ vụn, kêu thảm một tiếng, tựa như đạn pháo bay ra ngoài.
- Tiểu Hầu Gia thật bá khí.
Thiếu nữ quần màu lục bên cạnh vân sam bạch sắc cười hì hì một tiếng, trên mặt đều là vẻ nịnh nọt.
- Đúng vậy, đêm nay đưa nàng đi chính là muốn kích thích một chút, bất luận ai dám ngăn đường bản Hầu Gia đều chỉ có một con đường chết.
Thiếu niên vân sam bạch sắc cười ha ha một tiếng, ngữ khí bá đạo vô cùng.
Tiêu Phàm liếc nhìn dò xét thiếu niên, người này dáng dấp cũng mi thanh mục tú, trên người tản ra một cỗ khí tức cao quý, cả người cho người ta một loại cảm giác lộng lẫy, có điều tâm tính thế này liền không để vào lòng Tiêu Phàm.
Người đi đường chỉ trỏ, nhưng mà ánh mắt có chút né tránh, hiển nhiên rất e ngại thiếu niên tự xưng là Tiểu Hầu Gia.
Tiêu Phàm mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng không muốn làm gì, dù sao hắn cũng đến tham gia Sát Vương Thí Luyện, bản thân nên ẩn nhẫn một chút.
Hơn nữa thiên hạ to lớn, chuyện giết người đoạt mệnh quá mức phổ biến, khắp nơi đều có, quản được nơi này, chẳng lẽ sẽ quản được toàn bộ thiên hạ sao?